Tiếng động càng ngày càng xa dần, mãi cho đến khi không còn nghe thấy nữa.
Hàn Mộc Tử đã được Dạ Mạc Thâm bế ra đến xe, đặt vào ghế phó lái.
Vì chân không mang giày nên sau khi ngồi xuống, Hàn Mộc Tử cảm thấy chân mình không có chỗ để, chỉ có thể ngồi thu chân lại rồi chống cắm lên đầu gối.
Dạ Mạc Thâm mặt không cảm xúc, lái xe đi.
Hàn Mộc Tử ngồi ở bên ghế phụ cuộn tròn như thế, vẻ mặt của hai người cũng có vẻ hơi khó chịu, lúc sắp đến chung cư, Hàn Mộc Tử đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy, sắc mặt tái nhợt đi. "Anh không để tôi mang giày vào, chẳng lẽ lát nữa anh lại bể tôi lên lầu sao?"
Trong xe vang lên một tiếng cười khẽ, thể hiện rõ Dạ Mạc Thầm đã ngầm thừa nhận.
Một lúc sau, anh thấp giọng nói: "Như vậy không phải quá tuyệt vời sao?"
Tuyệt vời cái đầu anh!
Hàn Mộc Tử tức giận mắng thầm, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, mình tuyệt đối không thể để anh ấy muốn làm gì thì làm được.
Vì vậy, ngay khi xe dừng lại ở bãi đậu xe, Hàn Mộc Tử đã ngay lập tức mở cửa xe lao ra ngoài.
Cô cầm đầu chạy như bay với đôi chân trần trắng nõn.
Hàn Mộc Tử cũng tính là lùn, chân cũng khá dài, cho nên chạy với tốc độ rất nhanh.
Hơn nữa, từ trước đến giờ cô lần nào làm như vậy, nên lúc cô mở cửa xe chạy đi, Hàn Mộc Tử hoàn toàn không thể ngờ đến, anh nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308689/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.