Sau khi người vừa đi khỏi, Tiểu Nhan liền kéo Hàn Mộc Tử lại.
“Cậu cứ tùy tiện bỏ qua cho cô ta như vậy sao?”
Hàn Mộc Tử nhìn xung quanh rồi nói: “Nói cắt giảm nhân sự cũng chỉ là hù dọa thôi, chặn miệng của một số người lại.”
Sau khi hai người vừa ngồi xuống múc cơm, Tiểu Nhan lặng lẽ nhìn người bên cạnh mình, hạ thấp giọng nói: “Nhưng mà cậu một mực đợi anh ấy trở về à?”
Nghe thấy vậy, động tác tay của Hàn Mộc Tử dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Tiểu Nhan mà không nói lời nào. Tiểu Nhan bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm cho phát sợ, rụt cổ lại rồi giải thích: “Thực ra tớ không có những ý nghĩ khác với anh ấy. Chỉ là tớ muốn biết, nếu như anh ấy mãi vẫn không có tin tức về anh ấy thì chẳng lẽ cậu sẽ đợi mãi sao? Một mực quản lý công ty thay anh ấy? Nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ rất mệt mỏi đấy.”
“Tiểu Nhan.” Hàn Mộc Tử đột nhiên gọi tên cô ấy.
“Hả?”
Lần đầu tiên, Hàn Mộc Tử nghiêm túc nhìn Tiểu Nhan rồi nhả ra từng chữ.
“Tớ vẫn sẽ đợi anh ấy, nhất định anh ấy sẽ trở lại”
Ánh mắt cô rất kiên định, Tiểu Nhan cũng không tiện nói gì nữa. Cô ấy chỉ gật đầu một cái, sau đó liền cúi đầu ăn cơm.
Thật ra thì, trong khoảng thời gian một tháng chờ đợi này, không chỉ Tiểu Nhan mà còn có rất nhiều người khác nghĩ rằng nhất định Dạ Mạc Thâm đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308533/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.