Mặc dù cô đã biết nếu Hàn Thanh không nắm chắc thì sẽ không nói cho cô biết.
Nhưng mà… Cô vẫn lo được lo mất.
Dù sao thì cô vẫn cho rằng tất cả những điều này quá đỗi chân thật, dẫu sao thì thời gian đã lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Dạ Mạc Thâm.
Bây giờ có thông tin thật sự của anh, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy cực kỳ không chân thật.
Dẫu sao, cô cũng sợ tin tức này sẽ giống như bọt biển, vô cùng mỏng manh, chỉ cần chạm một cái thì lập tức vỡ nát.
Hàn Thanh hiếm khi thấy Hàn Mộc Tử như thế này, cô rõ ràng đã là một người mẹ, nhưng vào lúc này lại giống như một cô gái nhỏ. Viền mắt đo đỏ mà nhìn mình, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ không chắc chắn, dường như ngay cả linh hồn cũng run rẩy không yên theo.
Anh ta vươn tay ôm lấy đỉnh đầu của Hàn Mộc Tử, độ ẩm trong lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng truyền qua cô.
Hành động có tính đặc biệt như thế này, là đang an ủi cô. “Yên tâm đi.”
Đôi môi mỏng của Hàn Thanh cuối cùng cũng chuyển động, giọng nói mang theo sự mềm mại và hòa nhã: “Sao anh trai lại có thể làm việc không có chừng mực được chứ?”
Nghe thấy lời đảm bảo của Hàn Thanh, Hàn Mộc Tử cảm giác được tim của mình đã bình tĩnh lại không ít, nhưng trước khi chưa nhìn thấy chính Dạ Mạc Thâm, cô cảm thấy tim của mình vẫn cứ bị treo lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308532/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.