Lúc này, Hàn Mộc Tử chắc chắn sẽ phải đi ra ngoài.
Nếu cứ cố chấp lên tới tầng hai mươi mốt, mọi người đều đi cả rồi cũng chẳng còn ai che chắn cho cô nữa.
La Lệ vô cùng xấu hổ, vẻ mặt tỏ ra đáng thương. “Vậy… chúng tôi xin phép ra ngoài nhé?”
La Lệ hỏi.
Mọi người đều vô cùng bất ngờ, Geogre không nhịn được bật cười: “Đương nhiên là có thể rồi, đúng rồi người đẹp, cô là nhân viên công ty này à? Có thể để lại phương thức liên lạc không?”
Nhìn bộ dáng anh ta vô cùng không đúng đắn, ánh mắt anh ta nhìn La Lệ như con sói đói đang săn mồi vậy.
La Lệ sợ tới mức suýt nữa khóc lên: “Tôi…” . Xin ủng hộ chúng tôi tại [ TrumTruye n.CO M ]
Nếu qua một lúc mà vẫn không có ai đi ra ngoài, cửa thang máy sẽ tự động đóng lại, La Lệ sợ không kịp nên chỉ có thể cúi đầu vội vàng đi ra, đi được một lúc cô ấy đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội quay đầu lại tìm Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử mím môi, vẫn đang do dự xem nên ra ngoài như thế nào. Nên trực tiếp lao ra hay là tiếp tục trốn ở đây đợi thang máy lên tầng hai mươi mốt rồi đi xuống dưới?
Hàn Mộc Tử còn đang do dự, bỗng nhiên La Lệ kêu lên: “Mộc Tử, đi thôi.”
Hàn Mộc Tử ngây người ra.
Cô vất vả lắm mới trốn được vậy mà lại bị bại lộ như thế?
Cuối cùng, người đàn ông đứng phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308523/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.