Hàn Mộc Tử giơ túi che mặt vội vàng chạy ra ngoài.
Khi tới gần Dạ Mạc Thâm còn không cẩn thận đụng phải anh, trái tim cô suýt nữa nhảy ra ngoài, có cảm giác như anh sẽ bảo cô đứng loại hoặc sẽ tóm lấy cô ngay lúc đó.
Thế nhưng cả hai điều mà cô nghĩ đều không xảy ra.
Cô có thể bình yên vô sự mà rời khỏi thang máy đó.
Sau khi chạy một đoạn, Hàn Mộc Tử mới dừng chân lại, không nhịn được mà đứng thở hồng hộc.
Vừa rồi… chắc là Dạ Mạc Thâm không nhìn thấy cô đâu?
Hy vọng là không nhìn thấy.
“Mộc Tử!” La Lệ đuổi theo phía sau cuối cùng cũng kịp tới bên cạnh cô: “Sao cô chạy nhanh thế? Tôi đuổi theo cô mệt quá.”
La Lê?
Hàn Mộc Tử có chút bất ngờ, vừa rồi cô quá vội vàng nên đã quên mất cô ấy.
Thấy La Lệ không hề có chút tức giận nào, Hàn Mộc Tử kinh ngạc hỏi: “Cô đuổi theo tôi làm gì?”
Cô cảm thấy bản thân mình đã nói rất rõ ràng rồi, hai người họ là đối thủ cạnh tranh với nhau chứ không phải là đồng đội thân thiết gì cả.
La Lệ thẹn thùng cười nói: “Chúng ta đều là người Việt Nam mà ở đây tôi không quen ai cả, cho nên… gặp được cô tôi cảm thấy rất thân thiết nên muốn đi theo cô.”
Hàn Mộc Tử không biết nên nói gì.
Cô nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cô gái này cũng là người chân thành, Hàn Mộc Tử nói: “Vừa rồi tôi bỏ cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308522/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.