Người này thế mà luôn đem chuyện này ra bên ngoài nói, Hàn Mộc Tử cảm thấy nếu như mình lại nói tiếp với anh, vậy bị chiếm lợi chỉ có thể là mình.
Cho nên Hàn Mộc Tử kịp thời ngắt lời, trực tiếp đổi chủ đề: “Chúng ta về trước đi.”
Nơi này cách tiểu khu không xa, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Dạ Mạc Thâm có thể tìm thấy cô.
Chẳng qua Hàn Mộc Tử vẫn hơi lo lắng, dù sao sáng sớm cô đã xuất hiện, dựa theo cuộc gọi Dạ Mạc Thâm gọi cho cô cũng không biết anh có đi hay không.
Nếu như đến lúc đó anh hỏi mình thì sao?
Cô lại phải nói thế nào?
Chẳng lẽ ăn ngay nói thật? Hàn Mộc Tử ngậm miệng, như có điều suy nghĩ bị Dạ Mạc Thâm vạch trần, cô suy nghĩ một chút, thật ra cô cũng không có cố ý giấu diếm gì, hơn nữa những điều này vốn chính là ký ức Dạ Mạc Thâm trước kia mất đi, nếu như... anh thật sự nhận ra cái gì hay nhớ lại chút gì đó. Vậy cô... ăn ngay nói thật dường như cũng không có gì không thể.
Dạ Mạc Thâm lái xe, anh đưa Hàn Mộc Tử lên xe, lúc thấy cô lo lắng mà chuẩn bị ngồi vào trong xe còn đưa tay bảo vệ phía trên đầu cô, phòng ngừa cô đụng đầu.
Hàn Mộc Tử bên này còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên cảm thấy một hơi thở ấm áp đang tới gần cô, lúc lấy lại tinh thần Hàn Mộc Tử đột nhiên trông thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308400/chuong-875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.