Tiêu Túc: “. Khá ổn."
Cậu ta liếc nhìn Tiểu Nhan, Tiểu Nhan cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, hai mắt va chạm nhau. Không đến một giây, Tiêu Túc nhanh chóng
xoay mặt đi: “Số lấy như thế nào?” “Bọn tôi không phải mới vừa tới sao? Bây giờ đi lấy số.”
Ba người đi đến quầy tự động lấy số, Tiểu Nhan lấy điện thoại di động ra, loay hoay một hồi, Đậu Nhỏ ở bên cạnh không nhịn được nói: “Dì Tiểu Nhan, hay là chúng ta trước tiên cởi quần áo cất vào va li được không?”
Cậu bé cảm thấy mình sắp chết ngạt rồi.
Vì có Tiêu Túc ở đây nên Tiểu Nhan không thể trực tiếp khuyên răn Đậu Nhỏ, cô chỉ có thể quay đầu nháy mắt với Đậu Nhỏ: “Ngoan nào, trẻ con phải mặc nhiều quần áo. Nếu cháu bị cảm lạnh, dì không thể giải thích với mẹ của cháu được.
Đậu Nhỏ không nhịn được mím môi: “Nhưng chúng ta bí mật đi mà, mẹ con sẽ không biết đâu.” “Sau đó không phải con muốn gặp mẹ sao? Nếu đến lúc đó con bị cảm lạnh, dì biết trả lời thế
nào đây?” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Túc đặt hành lý xuống và bất ngờ ngồi xổm xuống cởi bớt áo cho
Đậu Nhỏ.
Tiểu Nhan: "..."
Người này bị gì thế, coi cô ấy không tồn tại hả
Tiêu Túc cởi áo khoác cho Đậu Nhỏ, sau đó gấp lại và cất vào vali cho cậu bé, Đậu Nhỏ cảm thấy cả người nhẹ đi rất nhiều, cười nói Tiêu Túc: “Cảm ơn chú Tiêu.
Đậu Nhỏ luôn ngọt ngào, hơn nữa vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308369/chuong-906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.