“Thì ra là thế.”
Tiểu Nhan bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào nói với Tiêu Túc: “Cái người trợ lý anh rất danh xứng với chúc, biết thay cậu Dạ với mợ chủ suy nghĩ, cậu Dạ mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng, đến lúc đó sẽ cho anh thêm tiền thưởng cuối năm.”
Tiền thưởng cuối năm….
Tiêu Túc nhàn nhạt cười, phụ họa nói: “Khả năng là vậy, làm phiền cô nói vài lời tốt về tôi trước mặt mợ chủ.”
“Ai da, chẳng lẽ anh xum xoe như thế chính là vì cái này?” Tiểu Nhan giống như là phát hiện ra cái gì đó: “Nhưng mà không phải vừa mới hết năm sao?”
“Cậu Dạ bị mất trí nhớ, vẫn chưa phát tiền lương năm nay cho tôi.”
“Tôi biết rồi!” Tiểu Nhan ra sức gật đầu: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nói nhiều lời tót về anh trước mặt Mộc Tử, sau đó để Mộc Tử đi thỏi gió bên gối cậu Da!”
Ánh mắt Tiêu Túc trở nên hiền lành nhìn chằm chằm vào cô ấy, sau đó lại nhìn chiếc áo khoác kia.
“Cho nên cô có thể mặc áo khoác vào.”
Vốn dĩ cô ấy còn muốn trả lại cho cậu ta, thế ung lại Tiêu Túc đang muốn tìm cô nhờ cô giúp đỡ, nói vài lời tốt thôi cũng không phải chuyện gì tốn nhiều sức lực, nếu cô ấy mà không chấp nhận, sợ rằng cậu ta sẽ cảm thấy cô ấy không muốn giúp cậu ta.
Nghĩ như vậy, Tiểu Nhan cũng yên tâm mặc áo khoác vào.
Sau đó còn vô vỗ bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308306/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.