Tóm lại khi Dạ Mạc Thâm nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh lập tức biết mình đã sai.
Anh chỉ có thể ôm cô dỗ dành, không ngừng xin lỗi.
Trong căn phòng yên tĩnh không có người khác, chỉ có tiếng xin lỗi của Dạ Mạc Thâm vang lên, nghe vô cùng ôn nhu, giống như là sợ dọa đến Hàn Mộc Tử, ngẫu nhiên còn có vài tiếng khóc lóc.
Dạ Mạc Thâm dỗ cô ấy một lúc lâu nhưng mà vẫn không dỗ nổi, bây giờ đến cả suy nghĩ chém chết mình anh cũng có rồi.
“Đều do anh không tốt, sau này trở về tất cả đều nghe theo em, có được không? Em muốn làm gì anh thì làm? Hửm?”
Thật ra Hàn Mộc Tử không muốn khóc, chỉ là trong lúc đó cảm xúc dâng trào, chính bản thân cô cũng không kiềm chế nổi. Mà anh càng nói thì trong lòng cô càng khó chịu.
Luôn cảm thấy như phải chịu vô vàn oan ức.
Con người chính là như vậy, khi không ai yêu thương không ai quan tâm mình, bản thân mình bị thương cũng chỉ biết trốn đi tự liếm vết thương của mình.
Ngược lại, sẽ dễ dàng rơi nước mắt, trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Hiện tại cô thuộc về cái sau.
Rõ ràng khi chưa nhìn thấy anh, cô rất tỉnh táo, bình tĩnh. Mời đọc truyện trên truyen99.net Thế nhưng vừa nhìn thấy anh xong, cô lại giống như một miếng thủy tinh dễ nát.
Hàn Mộc Tử hít vào một hơi, lúc chuẩn bị thu nước mắt lại thì Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên cúi xuống hôn lấy cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308305/chuong-970.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.