Nghĩ đến đây, một ý nghĩ lướt qua trong đầu Hàn Mộc Tử.
“Em nghe họ nói Tiêu Túc đã qua đây?”
Dạ Mạc Thâm ngừng giây lát, rồi gật đầu ừ một tiếng.
“Anh ta đến đây làm gì? Chẳng phải hôm nay là chủ nhật sao? Chẳng lẽ công việc của công ty các anh vẫn chưa xử lý ổn thỏa sao? Có cần em làm giúp chút ít gì không?” Hàn Mộc Tử lo lắng hỏi: “Trước đây, em từng làm quản lý của công ty trong một khoảng thời gian, cho nên có lẽ em có thể giúp được chút việc nhỏ gì đó, hay là em…”
Cô vẫn chưa nói hết lời, thì Dạ Mạc Thâm đã đưa một ngón tay ra đặt lên miệng của cô, và ngăn cô nói tiếp.
Hàn Mộc Tử giật mình ngây người ra tại chỗ, nhìn thấy một nỗi bất lực hiện lên trên khuôn mặt của anh.
“Đang nghĩ gì đấy?”
‘Ừm?
“Chuyện của công ty thì đã xử lý xong hết rồi, em đừng lo lắng chuyện này, đừng nói vê công việc của công ty anh nữa, ngay cả chuyện của công ty em, anh cũng hy vọng em sẽ không bận chuyện làm ăn nữa”
“Không bận làm ăn, thì công ty kia phải làm sao? Không cần nữa à?” Hàn Mộc Tử nói đùa một câu, nhưng bàn tay cô thò ra sau lưng Dạ Mạc Thâm không chút dấu vết, đầu ngón tay dường như chạm vào một vùng nóng ẩm, có chút dính dính.
Ấn đường thanh tú khẽ nhăn lại, nhưng lúc này dường như Dạ Mạc Thâm đã ý thức được động tác nhỏ của cô, nhẹ nhàng siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308242/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.