Chỉ liếc mắt một cái, sau đó Hàn Thanh lập tức thu hồi ánh mắt. Anh mím môi, cố gắng nói với vẻ lạnh lùng: “Quần áo bẩn, thay quần áo trước rồi ăn sáng. Tiểu Nhan không biết nên nói gì, cô ấy cảm thấy chân tay mình vụng về, có chút khổ sở gật đầu.
Hàn Thanh đưa Tiểu Nhan vào nhà vệ sinh, còn đưa cho cô ấy một chiếc áo sơ mi tối màu.
Tiểu Nhan cảm thấy mất mặt muốn chết, vội vàng trốn vào nhà vệ sinh cởi quần áo ra, sau đó thay chiếc áo sơ mi Hàn Thanh đưa cho cô ấy vào.
Là chiếc áo lần trước Tiểu Nhan từng mặc, nhìn thấy chiếc áo sơ mi này, Tiểu Nhan lại nhớ đến lần trước cô ấy mặc xong đã treo ở trong nhà vệ sinh, mặc cả đêm mà cũng không giúp người ta giặt rũ sạch sẽ.
Nghĩ tới lại cảm thấy xấu hổ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy tối màu, khoác áo sơ mi vào trông khá đồng bộ.
Sau khi Tiểu Nhan thay đồ xong còn trốn trong nhà vệ sinh giặt quần áo bẩn cho sạch sẽ, khi cô ấymở cửa chuẩn bị đi ra đã thấy Hàn Thanh đứng ở cửa chờ cô ấy.
Tiểu Nhan hoảng sợ: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhanh một cái, thấy cô ấy đã thay áo sơ mi, hơn nữa trong tay còn cầm quần áo bẩn, có vẻ đã giặt qua, cho nên tay của cô vẫn còn dính chút nước.
Nhớ tới cảnh vừa rồi quần áo cô ướt sũng, ánh mắt Hàn Thanh hơi trầm xuống, yết hầu khẽ giật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308103/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.