Bữa sáng hôm nay, Tiểu Nhan bị cho ăn quá no.
Có lẽ bởi vì nụ hôn, nên Tiểu Nhan cảm thấy cả người cứ lâng lâng. Khi Hàn Thanh ở phía sau hỏi cô lại lần nữa, cô đổi lại lời muốn thốt ra, nói cô thực ra chưa ăn sáng, còn nói đến vô cùng đáng thương, cực kỳ tội nghiệp.
Sau đó. Hàn Thanh bày đủ loại đồ ăn lên bàn, còn cưỡng chế cô phải ăn hết. “Nhiều như thế này, sao em ăn hết được?” Tiểu Nhan trong lòng kêu khổ thấu trời, sớm biết thế này cô đã không nói mình chưa ăn. “Ăn hết đi, tránh tí nữa bị ngất.” Tiểu Nhan không còn cách nào khác, cô không dám chống lại mệnh lệnh của anh. Nhưng anh ấy quả thật cũng đang rất đói rồi, hơn nữa đây là bữa sáng tình yêu do tự tay anh làm, vì vậy Tiểu Nhan chỉ có thể nhét đồ ăn vào trong miệng.Quá thỏa mãn
Sau khi ăn xong, cô ngả người ra sau, dựa vào đó, dạ dày hơi chướng nên cô không khỏi xoa bụng, vẻ mặt đau khổ. “Ăn no quá rồi à?” Hàn Thanh nhíu mày hỏi.
Tiểu Nhan muốn nói không, nhưng vừa mở miệng thì bỗng nấc một cái, cô nhất thời bị dọa sợ, cả người ngây như phỗng, không thể tin vào mắt mình mà ngồi đó trợn tròn mắt.
Vừa nãy…. là âm thanh cô phát ra sao? Cô sao có thể phát ra âm thanh đáng xấu hổ như thế trước mặt anh.
Sau khi phục hồi tinh thần, Tiểu Nhan vội vàng giơ tay che chặt miệng mình lại, ánh mắt không dám nhìn về phía Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308102/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.