🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bữa sáng hôm nay, Tiểu Nhan bị cho ăn quá no.

Có lẽ bởi vì nụ hôn, nên Tiểu Nhan cảm thấy cả người cứ lâng lâng. Khi Hàn Thanh ở phía sau hỏi cô lại lần nữa, cô đổi lại lời muốn thốt ra, nói cô thực ra chưa ăn sáng, còn nói đến vô cùng đáng thương, cực kỳ tội nghiệp.

Sau đó. Hàn Thanh bày đủ loại đồ ăn lên bàn, còn cưỡng chế cô phải ăn hết. “Nhiều như thế này, sao em ăn hết được?” Tiểu Nhan trong lòng kêu khổ thấu trời, sớm biết thế này cô đã không nói mình chưa ăn. “Ăn hết đi, tránh tí nữa bị ngất.” Tiểu Nhan không còn cách nào khác, cô không dám chống lại mệnh lệnh của anh. Nhưng anh ấy quả thật cũng đang rất đói rồi, hơn nữa đây là bữa sáng tình yêu do tự tay anh làm, vì vậy Tiểu Nhan chỉ có thể nhét đồ ăn vào trong miệng.Quá thỏa mãn

Sau khi ăn xong, cô ngả người ra sau, dựa vào đó, dạ dày hơi chướng nên cô không khỏi xoa bụng, vẻ mặt đau khổ. “Ăn no quá rồi à?” Hàn Thanh nhíu mày hỏi.

Tiểu Nhan muốn nói không, nhưng vừa mở miệng thì bỗng nấc một cái, cô nhất thời bị dọa sợ, cả người ngây như phỗng, không thể tin vào mắt mình mà ngồi đó trợn tròn mắt.

Vừa nãy…. là âm thanh cô phát ra sao? Cô sao có thể phát ra âm thanh đáng xấu hổ như thế trước mặt anh.

Sau khi phục hồi tinh thần, Tiểu Nhan vội vàng giơ tay che chặt miệng mình lại, ánh mắt không dám nhìn về phía Hàn Thanh.

Nhưng cô lại nghĩ đến những lời Hàn Thanh vừa nói với cô cùng nụ hôn vừa rồi. Anh không cần cẩn thận như vậy, cô thật sự nghe lọt tai rồi.

Có lẽ cô có thể thử khiến bản thân mình tan biến?

Nghĩ đến đây, Tiêu Nhan mặt dày họ một tiếng, ngây thơ liếc nhìn Hàn Thanh: “Cũng tại anh bắt em ăn no”

Ngụ ý chính là, nếu anh không bắt em ăn nhiềuthế này thì em sao có thể phát ra âm thanh xấu hổ như vậy.

Nghe thấy lời than thở của cô gái nhỏ, Hàn Thanh trong lòng hơi loạn nhịp, nhìn về phía cô. Cô gái ngồi trên ghế trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khoác hờ hững trên người, hai tay để lên đầu gối, hơi căng thẳng cầm lấy góc áo của mình. Góc nhìn của anh vừa hay đổi diện với cửa sổ, ánh nắng chiếu vào khiến làn da cô như tỏa sáng, trắng nõn mịn màng.

Gương mặt cô hơi ửng hồng, khi nhìn về phía anh, đôi mắt ấy dường như lúc nào cũng ảnh lên tia sáng.

Không giải thích được cảm giác này, đôi môi mỏng của Hàn Thanh khẽ nói: “Ừm, lỗi của anh, vậy chúng ta hoạt động tiêu hóa đồ ăn một chút?”

Không biết vì sao khi nghe đến hai chữ này, Tiêu Nhan không khỏi hiểu sai nghĩa, mặt cô nhanh chóng ửng đỏ, nhưng cô biết điều Hàn Thanh nói không phải điều cô đang nghĩ, chỉ là ý nghĩ của cô bỗng nhiên sai lệch.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, kiên quyết loại bỏ những suy nghĩ dị thường trong đầu, sau đó kiên định gật đầu: “Được.”

Hai người ra ngoài đi dạo. Đây là một nơi phồn hoa, nhưng sau khi mảnh đất này bị mua lại để cải tạo thành khu biệt thự tư nhân, lắp đặt đầy đủ cácthiết bị an ninh, thì nơi này ngoại trừ cư dân ở đây ra, những người khác bình thường không được tùy tiện đi vào. Lần đó, khi Tiểu Nhan đến, bảo vệ nhận ra cô nên mới cho cô vào.

Bởi vì hôm nay là chủ nhật, nên nhiều người ở nhà nghỉ ngơi, con đường thanh tĩnh, hai bên cây cối tươi tốt, không khí trong lành đến lạ thường. Sau đó, Tiểu Nhan phát hiện, vào bất kể thời gian nào cũng có người chạy bộ, cô vốn cho rằng tầm này lẽ ra không còn ai chạy nữa, không ngờ, cô và Hàn Thành vừa đi dạo không lâu, thì gặp phải mấy người đang chạy về, mà cũng có người đang chuẩn bị chạy.

Cô hơi buồn bực, không phải chạy bộ thường hay chạy sáng sớm sao? Hiện tại bọn họ không thấy nóng sao?

Đang miên man suy nghĩ, một người đàn ông trung niên bụng phệ chạy đến, Tiểu Nhan liếc nhìn hình thể của ông ta, theo bản năng co rụt về phía người Hàn Thanh, nhường đường chạy cho ông ta.

Ai biết rằng người đàn ông đó lại dừng trước mặt họ không xa, sau đó tay cầm chiếc khăn quanh cổ vừa lau mồ hôi vừa đi về phía họ. “Tổng giám đốc Hàn

Người quen sao? Tiểu Nhan nghĩ thầm, im lặngcách xa Hàn Thanh một chút, nhưng vừa đi được hai bước đã bị anh giữ chặt.

Tiểu Nhan sững sờ, lập tức đứng lại.

Có lẽ vì đã đi một đoạn đường, nên lòng bàn tay anh rất nóng, sắp thiêu đốt tay cô rồi.

Tiểu Nhan hít sâu một hơi, kìm nén những suy nghĩ lung tung trong đầu.

Hàn Thanh nhìn về phía người đến, thản nhiên gật đầu: “Tổng giám đốc Trần đến chạy bộ đấy à?” “Đúng vậy, tuổi tác cũng lớn rồi, người trong nhà đều nói tôi quá mập, nên vội vàng bắt tôi ra ngoài vận động, tránh về sau tích mỡ, dễ mắc bệnh.” Nói xong, ông ta cười rồi lại lau mồ hôi, sau nhìn về phía Tiểu Nhan, ánh mắt có ý đánh giá: “Cô gái này là?”

Tiểu Nhan bị nhắc đến nhất thời trở nên căng thắng, theo bản năng cắn môi, trong đầu nghĩ Hàn Thanh sẽ giới thiệu cô cho người kia như thế nào?

Bạn gái? Hay chỉ nói là bạn bình thường?

Nhưng rất nhanh, Tiểu Nhan cảm thấy bàn tay to lớn đang nắm tay mình siết chặt hơn, sau đó cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến tim cô đập loạn nhịp của Hàn Thanh vang lên. “Đây là bạn gái tôi. Lần đầu tiên gặp mặt, chào hỏi tổng giám đốc Trần nào.”

Hàn Thanh nhìn bạn gái như nhìn bảo bối, dịu dàng nói.Tiểu Nhan nhanh chóng tỉnh táo lại, căng thẳng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, nở một nụ cười: “Xin chào tổng giám đốc Trần, tôi, tôi tên là Chu Tiểu Nhan...

Có lẽ do quá căng thẳng nên nói xong cô hơi cúi người về phía đối phương. Ý cười trong mắt của ông ta khi nhìn lên khuôn mặt của cô càng sâu, ông gật đầu khen ngợi: “Đúng là tổng giám đốc Hàn có mắt nhìn người, cô gái này đáng yêu vô cùng. Chúng tôi cứ cho rằng cậu không tìm người yêu nữa, không ngờ, lại âm thầm tìm được một người.”

Hơn nữa, nhìn thái độ của cậu ta, còn tưởng đang bảo vệ thứ gì đó. Ông ta từ xa nhìn lại chỉ thấy Hàn Thanh, cái người nổi tiếng không gần phụ nữ chủ động nắm lấy tay cô gái nhỏ, sau đó thậm chí còn chủ động giới thiệu.

Dứt lời, tổng giám đốc Trần nhìn Tiểu Nhan cười nhẹ: “Thật hiếm thấy, quả thực khó có được, cô gái nhỏ hãy trân trọng bạn trai mình đấy, đừng nói người bên trong công ty của cậu ta, đến ngay cả người trong tập đoàn chúng tôi cũng coi cậu ta là mục tiêu theo đuổi.”

Tiểu Nhan đỏ mặt, xấu hổ gật đầu.

Hàn Thanh lại lạnh lùng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Trần chạy xong rồi thì nên trở về đúng không? Chúng tôi vẫn còn phải đi dạo tiêu hóa đồ ăn, vậy chúng tôi thất lễ rồi.”

Anh ta luôn đối xử xa cách với mọi người, khoảng cách cực kỳ xa, đầu tiên vẫn có người bất bình, nhưng về sau thấy anh đối xử với ai cũng thế nên tự nhiên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.