Tiểu Bạch lại rất nhanh tiếp lời: “Lần này là tôi chủ động xin anh giúp, không phải trả ân, vì vậy cứ coi như anh giúp rồi tôi nợ anh ân huệ, sau này anh muốn nhờ tôi giúp anh làm gì tôi đều có thể giúp.
Hoặc nếu anh cảm thấy ân huệ của tôi không quan trọng, cũng có thể đổi thù lao khác!”
Nghe vậy, lông mày của Tiêu Túc từ từ cau lại.
“Tôi nhớ lần trước tôi từng nói với cô, sẽ không có lần sau.”
“Đúng thế đúng thế, nhưng tình hình có thay đổi, người tính không bằng trời tính, anh giúp tôi tiếp đi. Anh xem anh bây giờ cũng không có gì làm đúng không, lúc buồn cũng chỉ có thể chạy tới quán bar uống rượu, thực ra công việc phụ của tôi là một hướng dẫn tâm lý, nếu anh giúp tôi, tôi cũng có thể giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn thất tình!”
Hừ, công việc phụ là hướng dẫn tâm lý, cậu ta tin cô thì có ma rồi!
Thấy Tiêu Túc không trả lời, Giang Tiểu Bạch lộ ra ánh mắt đáng thương, đầu cúi xuống, trông bộ dạng vô cùng chán nản.
“Tôi thật sự không tìm được người khác nữa rồi, bây giờ đàn ông bên ngoài đều rất nguy hiểm, vừa rồi tôi tùy tiện gặp một người, đều chỉ muốn có được cơ thể của tôi, không muốn cùng tôi nảy sinh sự cộng hưởng tâm hồn!”
Tiêu Túc: “…
Cậu ta thật sự không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này kì quặc, hơn nữa lời nói kì lạ nối tiếp nhau, hành vi có lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308014/chuong-1261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.