🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lạnh?

Ha ha.

Giang Tiểu Bạch cười lạnh một tiếng: “Đây chẳng qua chỉ là về bề ngoài của anh ta thôi, tuyệt đối đừng để vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt.

Từ khi hai người quen biết đến nay mới chỉ gặp mặt nhau có mấy lần, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, Giang Tiểu Bạch cảm thấy mình hoàn toàn đã nhìn thấu bản chất của Tiêu Túc.

Sau đó cô ấy phát hiện… Tiêu Túc còn rất đáng yêu, đặc biết là khi hai tai đỏ ửng.

Chỉ là mỗi lần cái bộ dáng bạn muốn chiếm tiện nghi của tôi khiến cho người ta phát điên, ở cùng với anh ta, có đôi khi Giang Tiểu Bạch có cảm giác mình chính là một tên ác bá chuyên bắt nạt con gái nhà lành, mà Tiêu Túc… Ừm… chính là “con gái nhà lành’ đó.

Hai”

Tiêu Túc không có lái xe mà gọi xe đưa hai người bọn họ về trước, nhưng mà Phương Đường Đường lại là một người vô cùng gian xảo, lúc Tiêu Túc đang gọi xe, cô ấy trực tiếp gọi điện cho người trong nhà đến đón cô ấy.

Cho nên cô ấy đi về bằng xe của mình, vì để tạo cơ hội cho bạn thân, cô ấy thậm chí còn không thèm mở miệng mời bọn họ lên xe, cửa xe vừa đóng lại đã nghênh ngang rời đi, để lại cho bọn họ một đám khói.

“Khụ khụ…” Giang Tiểu Bạch bị sặc khói ho khụ khụ, vừa ho vừa nghĩ thầm: “Cái con nhỏ thúi Giang Tiểu Bạch chạy quá nhanh, cô ấy còn đang định nói là nếu nhà con nhỏ thúi này có xe thì trực tiếp đèo bọn họ một đoạn đường, còn kêu xe làm cái gì: Ai biết đối phương liền chạy không thấy tăm hơi.

Cô ấy nhìn người bên cạnh vẻ mặt không thay đổi đứng im ở đấy, bộ dạng bất vi sở động.

Được rồi, giả vờ bị liệt mặt, ai mà không biết?

Giang Tiểu Bạch giật giật môi, cũng bày ra bộ dạng tôi không sợ gì cả, có bản lĩnh thì phóng ngựa tới đây.

Sau đó Tiêu Túc đưa Giang Tiểu Bạch đến dưới chân nhà họ Bạch, Giang Tiểu Bạch lấy điện thoại di động ra nhìn Tiêu Túc nói: “Cái đó, chúng †a thêm bạn Facebook đi?”

Lúc đầu Tiêu Túc hơi do dự một chút, còn chưa kịp nói gì thì Giang Tiểu Bạch đã nói trước: “Bây giờ chúng ta là bạn trai bạn gái, thêm bạn Facebook cũng đâu có sao đâu? Chỉ là để liên lạc cho tiện hơn thôi mà.”

Nghe vậy, Tiêu Túc nhìn cô ấy một cái thật sâu, sửa lại: “Không phải bạn trai bạn gái thật sự”

“mm Giang Tiểu Bạch: “….

Nhìn bộ dáng thành thật của đối phương, khóe miệng cô ấy kéo ra, thuận theo cậu ta nói: “Được được được, là giả là giả, tôi biết, anh không cần phải một mực nhắc nhở tôi đâu. Vậy, thêm Facebook nha? Anh quét tôi hay tôi quét anh?”

Vẻ mặt Tiêu Túc không thay đổi mở Facebook ra, đưa mã vạch của mình cho cô ấy quét.

Sau khi hai người thành công thêm bạn tốt xong, Giang Tiểu Bạch thỏa mãn mà còn môi: “Tốt, nếu cần tôi sẽ gọi cho anh, nhớ gửi địa chỉ của anh cho tôi, ngày mai tôi sẽ đến”

“Được, trở về đi”

Lúc này Giang Tiểu Bạch mới thỏa mãn rời đi.

Tiêu Túc nhìn theo bóng lưng của cô ấy một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, Tiêu Túc quay đầu nhìn lại, lẳng lặng nhìn về phía trước, không ai biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì cả.

Mà ở một bên khác, Hàn Thanh và Tiểu Nhan đã kết thúc chuyến du lịch và trở về trong nước.

Chuyến bay về hơi muộn, lúc hạ cánh đến nơi đã là hơn mười hai giờ đêm, Hàn Mộc Tử muốn tự mình đến sân bay để đón, nhưng Dạ Mạc Thâm không cho, nói hơn nữa đêm là lúc cô nghỉ ngơi, đón cái gì mà đón, Tiểu Nhan có anh trai cô ở bên cạnh, cũng không phải là không có người chăm Sóc.

Hàn Mộc Tử bị anh nói như vậy, ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.

Cũng không phải là Tiểu Nhan trở về một mình, cô ấy có Hàn Thanh ở bên cạnh, người ta là một đôi một cặp, cô đi xem náo nhiệt làm cái gì?

Thế nên Hàn Mộc Tử nói với Tiểu Nhan là cô sẽ không đi đón, bảo cô ấy tự về nhà.

Lúc Tiểu Nhan nhận được tin này thì đúng lúc cô ấy vừa xuống máy bay, trên mặt lập tức hiện lên mấy phần oán hận.

“Mộc Tử, không phải cậu nói là sẽ đi đón tớ sao? Tại sao lại không tới nữa?”

“Buồn ngủ, muốn đi ngủ sớm, cho nên cậu tự mình về đi”

Tiểu Nhan: “…. Cậu vây cũng quá là thực tế rồi: Hàn Mộc Tử: “Tớ thực tế? Nếu tớ đi ra sân bay đón cậu, vậy thì tối nay khả năng cậu sẽ phải ngủ cùng tớ, nếu như tớ không đi đón, cậu sẽ được cùng anh trai tớ về nhà, cậu chọn cái nào?”

Tiểu Nhan quyết định chọn cái sau.

“Ha ha” Hàn Mộc Tử cười lạnh vô tình: “Cho nên là ai thực tế?”

Tiểu Nhan: “Là tớ”

Rất tốt, con nhóc này vẫn tự biết rõ.

Khi Hàn Mộc Tử đang định nói chuyện phiếm với cô ấy thì điện thoại bị người phía sau cướp lấy, cô nghiêng đầu nhìn lại thì phát hiện là Dạ Mạc Thâm cướp điện thoại của cô, lúc này đang u oán nhìn cô.

“Sao Vậy…

Dạ Mạc Thâm đặt điện thoại sang một bên, đi tới ôm lấy eo của cô, đụng vào chóp mũi của cô: “Đêm đã khuya, Giá Đỗ Nhỏ đã ngủ thiếp đi rồi.”

“Ừm, buổi tối hôm nay con bé rất ngoan, ngủ sớm như vậy” Hàn Mộc Tử không cảm thấy có vấn đề gì cả, thậm chí còn khẽ gật đầu.

“Anh đã ôm con bé sang phòng bên cạnh.”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử chớp chớp đôi mi thanh tú: “Phòng bên cạnh? Phòng bên cạnh không có người, để con bé ở đó một mình…

Ưm…. Không tốt đâu?”

Cô còn chưa kịp nói xong, Dạ Mạc Thâm đã cúi đầu hôn cô, bởi vì trong lòng Hàn Mộc Tử đang lo lắng cho Giá Đỗ Nhỏ cho nên cô đã nhanh chóng đẩy anh ra, sau đó lại lần nữa nói: “Để Giá Đỗ Nhỏ ngủ một mình không an toàn, anh mau ôm con bé lại đây đi”

Dạ Mạc Thâm khẽ căn lên chiếc cổ trắng nõn của cô ấy, giọng nói trâm thấp: “Yên tâm, con bé ngủ rất say, trong vòng 4 tiếng sẽ không tỉnh lại”

“Nhỡ đâu…” Hàn Mộc Tử có chút nóng nảy, bởi vì cô cảm giác được bàn tay của Dạ Mạc Thâm đã sò vào trong chăn, bắt đầu di chuyển lung tung.

“Không có nhỡ đâu, mấy tối nay con bé đều như vậy…”

Giọng nói của Dạ Mạc Thâm càng thêm trầm thấp.

Hàn Mộc Tử muốn chống cự, nhưng dưới sự thiêu đốt của Dạ Mạc Thâm, cơ thể cô bắt đầu có phản ứng, cô khẽ cắn lấy môi dưới, bàn tay vô thức nắm lấy cổ áo của đối phương: “Nhưng mà…

“Ưm” Cô bị anh hôn thật sâu, cuối cùng không phát ra được âm thanh gì nữa.

Sân bay.

Tiểu Nhan cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh.

“Cái đó…. Mộc Tử nói là muộn rồi, cho nên không tới đón em.”

“Ừm” Hàn Thanh không cảm thấy có cái gì cả, thản nhiên trả lời một câu, sau đó chủ động giúp cô ấy sửa sang lại tóc tai quần áo, giọng điệu ôn nhu: “Chú Nam đang đợi ở bên ngoài, buổi tối đến chỗ anh?”

“Uh”

Tiểu Nhan hơi đỏ mặt, bởi vì khi Hàn Thanh sửa sang tóc tai cho cô ấy, ngón tay anh ấy khẽ lướt qua mặt cô ấy, mặc dù chỉ hơi động nhẹ một chút thôi nhưng cô ấy lại cúc động đến không chịu nổi.

Nhưng mà điều khiến cô ấy xúc động hơn chính là, thế mà Hàn Thanh lại chủ động mở miệng hỏi cô ấy có muốn đến chỗ của anh không, đấy chính là ý muốn mời cô ấy sao?

Vậy đến lúc đó liệu có phải…

Cũng bởi vì một câu nói như vậy, một động tác nhỏ bé như thế, trong đầu Tiểu Nhan đã bắt đầu suy nghĩ miên man, sau đó mặt càng lúc càng đỏ, lỗ tai cũng đỏ hơn.

Hàn Thanh: “….”

Anh ấy khẽ nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Tiểu Nhan trước mặt.

Cô ấy hình như…. Quá dễ lừa? Thật ra Hàn Thanh cảm thấy bây giờ không còn sớm, nếu đưa cô ấy trở về nhà thì sẽ quấy rây ba mẹ của cô ấy.

Cho nên không bằng để cô ấy đến chỗ của anh ấy, nhưng mà dù sao cũng phải hỏi qua ý kiến của cô gái nhỏ trước đã.

Không ngờ rằng cô gái nhỏ lại đỏ mặt. . ngôn tình tổng tài

Hàn Thanh đưa tay gõ một phát vào trán cô gái nhỏ.

“Á” Tiểu Nhan bị đau, mấy cái ý nghĩ không khỏe mạnh trong đầu kia lập tức bị biến mất, cô ấy che trán oán giận nhìn Hàn Thanh: “Anh làm gì V ậy?”

“Anh đang hỏi em đấy, về chỗ anh hay là đưa em về nhà?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.