🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Sau đó Tiểu Nhan thật sự không tiếp tục lộn xộn, ngoan ngoãn ghé vào trên người của Hàn Thanh. Bởi vì giọng của Hàn Thanh nghe ra không chỉ có chút khàn khàn, còn có một chút mỏi mệt, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, lúc này cô không thể giúp cái gì, chỉ có thể tận lực mà thuận theo.

Cũng chẳng qua bao lâu, Tiểu Nhan cảm giác được hô hấp của người trước mắt giống như đã trở nên nhẹ nhàng, đều đều.

Cô nháy mắt một chút, đoán suy đoán, chẳng lẽ anh ngủ thiếp đi à?

Không thể nào, lúc này cô còn nằm sấp ở trên người anh mà, anh cứ như vậy mà ôm mình ngủ thiếp đi?

Tiểu Nhan lại đợi một hồi, hô hấp của anh quả nhiên vẫn bình ổn như cũ.

Xem ra là ngủ thiếp đi thật rồi.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đạp cửa nhẹ nhàng, Tiểu Nhan đầu tiên là giật mình, sau đó rất nhanh tỉnh táo lại, cô rón rén bỏ cái tay đang quần trên người mình của Hàn Thanh ra, sau đó đứng dậyđi ra ngoài.

La Tuệ Mỹ đứng ở ngoài cửa chờ cô, lúc đầu bà ấy muốn trực tiếp đi vào, nhưng nghĩ đến người bên trong nhà dù sao cũng là nam nữ, vạn nhất thấy cảnh tượng gì không nên nhìn thấy, đây không phải khiến cho con gái thêm xấu hổ à?

Cho nên La Tuệ Mỹ đứng ở ngoài cửa đợi trong giây lát, nghe thấy bên trong yên lặng, lúc này mới gõ cửa một cái. "Me."

Tiểu Nhan đi ra, La Tuệ Mỹ nhìn quanh phía sau cô, "Hàn Thanh đâu?" "Anh ấy... Ngủ thiếp đi rồi." Khóe miệng của Tiểu Nhan giật một cái, sau đó giải thích nói: "Mới vừa đi vào không bao lâu đã ngủ mất."

Ngủ thiếp đi?

La Tuệ Mỹ hơi kinh ngạc, người này ngủ cũng nhanh thật? "Con không phải nói tửu lượng của cậu ấy rất tốt à? Nhanh như vậy đã ngủ mất rồi? Say à?" "Chắc là uống hơi nhiều, với cả lượng công việc gần đây của anh ấy cũng rất nhiều, cho nên mệt đi?" Tiểu Nhan tùy tiện nói vài câu, thật ra đây cũng là tự cô suy đoán, Hàn Thanh một mình quản lý cả cái công ty đúng là mệt mỏi, mặc dù rất nhiều việc vặt anh cũng không cần làm, nhưng những thứ anh làm tất cả đều là những thứ phải dùng não nhiều, lại thêm có đôi khi lượng công việc nhiều, đầu óc sẽ luôn ở trong trạng thái vô cùng mệt mỏi.Cho nên lúc anh chìm vào giấc ngủ cũng rất nhanh. "Như thế à, nói cũng đúng, quản lý một cái công ty xác thực rất mệt mỏi, vậy về sau nếu như con gả cho cậu ấy, có phải cũng phải giúp đỡ cậu ấy không?" Vấn đề bất thình lình khiến mặt Tiểu Nhan đỏ lên: "Mẹ, đấy là chuyện sau này, ai biết đâu? Chuyện sau này thì sau này hãy nói."

Nói xong, Tiểu Nhan đi lên kéo cánh tay của La Tuệ Mỹ, dẫn bà ấy ra khỏi cửa phòng.

La Tuệ Mỹ có chút bất mãn mà nói: "Cái con bé này ngại ngùng cái gì, mẹ thấy tuổi của cậu ấy cũng không nhỏ, chẳng lẽ không có dự định thành gia? Hai người các con mặc dù thời gian ở bên nhau không dài, nhưng ngay từ đầu vẫn nên kết hôn mà? Con cũng nên ổn định lại tinh thần mà suy nghĩ kỹ chuyện này, bằng không về sau nếu ngày nào cậu ấy đột nhiên cầu hôn bất ngờ, con làm sao phản ứng kịp?”

Cầu hôn?

Hàn Thanh cầu hôn cố?

Dù như thế nào, Tiểu Nhan cũng cảm thấy mình không tưởng tượng ra thứ này được Một người ổn trọng lạnh lùng như vậy, làm sao lại quỳ xuống đất mà cầu hôn cô được?

Nhưng mà... Cũng chính vì một người ổn trọng lạnh lùng như vậy, sau khi hai người yêu đường, sẽ chủ động muốn hôn cô, còn có lần đi du lịch ở nước ngoài kia, ngày đó buổi tối phản ứng của anh cũng vô cùng...Dù sao so với dáng vẻ ổn trọng nội liễm bình thường của anh khác nhau rất lớn.

Tiểu Nhan không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung, chỉ có thể nói: "Mẹ, mẹ đừng có nói lung tung, chuyện này tâm lý của con nằm chắc." "Mẹ thấy con căn bản không có tính toán gì, mỗi lần mẹ nhắc đến thì con lại tránh cái vấn đề này, con bé này con không phải là muốn đùa bỡn tình cảm của người ta chứ? Chỉ muốn yêu đương không muốn kết hôn?"

Tiểu Nhan: "

Cô thật là phục trí tưởng tượng của La Tuệ Mỹ, đến tột cùng là bà ấy thế nào lại nghĩ đến phương diện này? "Ừm? Bị mẹ nói trúng rồi?" "Mẹ, không có khả năng... Đời con ngoại trừ anh ấy thì sẽ không dây dưa không rõ với những người đàn ông khác, càng không khả năng sẽ gả cho những người khác." Tiểu Nhan đành phải thị sự trung tâm. “Vậy là được rồi, tuổi của cậu ấy không nhỏ, các con kết hôn sớm một chút rồi phải có con sớm một chút."

Tiểu Nhan:

Cô không muốn tiếp tục nói nữa, hơn nữa lúc La Tuệ Mỹ nhắc đến việc này, trên mặt trở nên có một chút vi diệu, giống như nghĩ tới điều gì rất quan trọng. "Đúng rồi, lần trước các con... "Mẹ, con còn có chuyện, con trở về xem anh ấy đã, con đi trước."Nói xong, Tiểu Nhan quay người trực tiếp lui về phòng, thuận tay đóng cửa phòng, che lấy ngực tựa ở trên ván cửa, may mắn cổ chạy thật nhanh, bằng không sự hỏi thăm của mẹ có thể bức điên cô.

Tiểu Nhan điều chỉnh hô hấp, sau đó trở lại bên giường, nhìn thấy Hàn Thanh ngủ rất say, cảm thấy buổi tối hôm nay đoán chừng mĩnh cũng không thể ngủ ở chỗ này, bằng không cô tặng căn phòng này cho anh, mình đi đi đến phòng cho khách ngủ đi?

Nhưng Tiểu Nhan đã thành thói quen tắm rửa trước khi đi ngủ, hôm nay cô ngủ rất lâu, đến bây giờ cũng còn chưa tắm rửa.

Ở chỗ này tắm, rất lúng túng.

Cuối cùng Tiểu Nhan cầm quần áo, chạy tới phòng tắm ở phòng cho khách.

Đợi đến khi cô tắm rửa xong đi ra, Tiểu Nhan lại chạy về mở ra ngăn tủ, cầm chăn mền cùng gối đầu đi phòng cho khách.

Lúc cô làm những việc này, La Tuệ Mỹ lại không biết từ nơi nào xuất hiện, tựa ở cạnh cửa nhìn cô. "Mẹ nói này Nhan Nhạn, các con không phải ngủ cùng một chỗ à? Sao còn đem đồ đến phòng cho khách vậy?"

Tiểu Nhan: "

Cô cảm thấy mẹ của mình đúng là quá thích hóng chuyện, ngay cả sinh hoạt tình cảm của con gái cũng quan tâm, hơn nữa còn quan tâm đến vấn đề lúng túng như thế này. "Mẹ, muộn rồi, mẹ không đi ngủ ạ?""Con gái của mẹ không ngủ, mẹ đi tâm sự với con gái, có vấn đề gì à?"

Nói xong, La Tuệ Mỹ thậm chí còn đi vào bên trong, ngồi xuống cạnh mép giường: "Con xem cái con bé nhà con này, trải giường chiếu đều trải không tốt, ga giường sao lại ngược như thế này? Lát nữa con xoay người, ga giường sẽ rơi mất."

La Tuệ Mỹ một bên quở trách con gái mình, một bên giúp cô trải ga giường, sau đó lại nghĩ linh tinh một phen, mới rời đi. Tiểu Nhan cuối cùng thở dài một hơi, kéo chăn mền nằm xuống trên giường, buổi chiều ngủ quá nhiều, hiện tại có rất thanh tỉnh, hơn nữa trong lòng suy nghĩ sự tình, cho nên Tiểu Nhan một chút cũng không ngủ được.

Cô trở mình, sau đó lấy điện thoại ra tra dấu hiệu mang thai, nhìn một chút đã ngủ mất.

Hôm sau

Lúc Hàn Thanh tỉnh lại, tay vô thức với đến đầu giường, muốn lấy đồng hồ xem thời gian một chút, kết quả tay lại sờ được một cái lược.

Ann sửng sốt mấy giây, mở to mắt, đập vào mắt là trần nhà xa lạ.

Mà bốn phía là màu xanh lam nhàn nhạt, căn phòng của Tiểu Nhan lúc trước trang trí chọn màu lam làm phong cách chủ đề, giữa xanh lam nhàn nhạt là màu trắng, xem xét cách trang trí thì là căn phòng của một cô gái.

Trong mũi quanh quẩn là mùi hương thuộc về
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.