Sắc mặt Hàn Thanh cũng không dễ nhìn, sau khi mắc mưa càng lộ vẻ chật vật, nhưng thân hình cao lớn của anh vẫn đứng vững vàng, vẻ mặt lạnh lùng kiên định, nhìn thấy Tiểu Nhan đi ra, mỗi mỏng mấp máy.
Anh đi về phía trước một bước, Tiểu Nhan thấy vậy, theo bản năng lùi về sau một bước.
Vì vậy sau khi Hàn Thanh nhìn thấy động tác này cô, bước chân Hàn Thanh chỉ có thể dừng lại.
"Nhan Nhan."
Anh lên tiếng, gọi tên cô một tiếng, giọng khàn khàn, ánh mắt giống như mang vẻ đau khổ.
Đây là ý gì?
Tiểu Nhan không hiểu, chỉ là bây giờ cô cũng không muốn hiểu, cô chỉ muốn biết một chân tướng.
"Tại sao không nói với em?"
Bởi vì ban ngày mới vừa phát sinh chuyện anh phải rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, cho nên bây giờ Hàn Thanh cho là chuyện Tiểu Nhan nói liên quan tới chuyện sinh nhật, cũng không ngờ sẽ có người nói với Tiểu Nhan chuyện Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của mình.
Cho nên anh cũng không có suy nghĩ nhiều về những thứ khác, sau khi nghe Tiểu Nhan hỏi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Không tiện mở miệng."
Dù sao đó cũng là vết thương anh giấu ở đáy lòng.
Bất luận là ai, cũng không muốn đụng vào hoặc là xé vết thương cũ của mình ra lần nữa.
Mà Hàn Thanh cũng như thế này, anh cũng không muốn xé vết thương của mình ra, hôm nay cũng là đột nhiên xảy ra chuyện, mới có thể như vậy.
Sau khi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307924/chuong-1351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.