🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe cô nói vậy, Lương Nha Hòa bất chợt vỗ đầu một cái, cười ha hả nói: “Cũng đúng cũng đúng, cháu nhìn xem đầu óc của bác gái đi, chỉ mải quan tâm đến cháu, hoàn toàn quên hôm nay là hôn lễ”

Giang Tiểu Bạch xấu hổ cười một tiếng.

Cửa bị đẩy ra, Tiêu Túc và Tiêu Minh Chí cùng nhau đi vào.

“Đã chuẩn bị xong hay chưa vậy?”

Dứt lời, Tiêu Túc nhìn về phía Giang Tiểu Bạch.

Hôm nay Giang Tiểu Bạch mặc một chiếc váy dự tiệc kiểu ngắn màu xanh nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác ngọc trai nhỏ màu trắng, để lộ ra một đôi chân trắng nõn lại nhỏ dài.

Dưới chân của cô đi một đôi giày cao gót màu da, gót giày rất cao, cụ thể thì không biết là cao bao nhiêu, nhưng khi nhìn thấy gót giày cao như vậy, Tiêu Túc lại nhíu mày lại theo bản năng: “Em đi giày cao như vậy, lát nữa đi bộ có thuận lợi không?”

Nghe Tiêu Túc hỏi câu này, Giang Tiểu Bạch kinh ngạc.

“Lúc bình thường em đều đi giày đế bằng, chắc chắn có thể đi?”

Vẫn còn chưa chờ được câu trả lời của Giang Tiểu Bạch, Lương Nha Hòa ở bên người cô đã nhanh chóng lao ra nói: “Con nói chuyện thế nào vậy? Một cô gái đi giày cao gót không phải là chuyện rất bình thường sao? Đi bộ thì làm sao mà không thuận lợi được chứ? Nếu như là không thuận lợi thì lát nữa con đỡ lấy Tiểu Bạch một chút không phải là được rồi hay sao? Tiểu Bạch là bạn gái của con, vậy mà chút ý thức này cũng không có sao?”

Tiêu Túc không nghĩ tới chính mình chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện hỏi một câu, vậy mà lại bị mẹ ruột “võ đầu che mặt” rồi mắng cho một trận, ngượng ngùng sờ lên đầu mũi của bản thân một cái.

Được rồi, cậu ta không nên mở miệng nữa.

Mẹ mình thế này cũng quá là che chở cho Tiểu Bạch rồi, bây giờ vẫn chỉ là bạn gái mà thôi, lỡ như hai người thật sự là bạn trai bạn gái, tương lai lấy về nhà, vậy thì không phải là Lương Nha Hòa sẽ măng chết chính mình vì Tiểu Bạch hay sao?

Suy nghĩ một chút thôi cũng đã đủ khiến cho người run rẩy rồi, Tiêu Túc không nói chuyện thêm nữa.

“Bác gái, không có sao, chúng ta đi thôi.”

“Đi thôi đi thôi”

Tiêu Túc tự mình lái xe, vốn dĩ là Giang Tiểu Bạch muốn ngồi phía sau, nhường lại ghế phó lái cho một trong hai ông bà nhà họ Tiêu, nhưng mà không nghĩ tới được Lương Nha Hòa lại trực tiếp mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô, để cho cô đi vào.

Giang Tiểu Bạch cũng chỉ đành ngượng ngùng tiến lên, cúi người chui vào trong xe, sau đó nhanh chóng thắt chặt dây an toàn lại.

Sau khi chiếc xe được lái đi ra bên ngoài, Lương Nha Hòa mới bắt đầu ngồi ở phía sau gợi chuyện.

“Tiểu Bạch à, người em họ này của Tiêu Túc năm nay mới có hai mươi lăm tuổi, nghe nói cô bạn gái này là người đã quen biết từ lúc còn đi học, hai người cũng đã yêu nhau được bốn năm rồi, tình cảm rất là thắm thiết, năm ngoái đính hôn, năm nay thì tổ chức hôn lễ. Con nói Tiêu Túc cái anh chàng này, cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, làm sao mà lại không biết học tập theo em họ của nó một chút vậy chứ?”

Giang Tiểu Bạch nghe xong thì có chút lúng túng, bởi vì thân phận của cô bây giờ vẫn là bạn gái của Tiêu Túc mà, nghe thấy Lương Nha Hòa nói những lời này có cảm giác thật giống như là đang thúc giục hai người bọn họ nhanh chóng kết hôn đi vậy.

Giang Tiểu Bạch còn đang suy nghĩ phải trả lời làm sao thì Tiêu Túc đã cau mày nói: “Mẹ, đừng nói cái này.”

Lương Nha Hòa nheo mắt lại, tức giận nói: “Sao hả, người làm mẹ như mẹ còn không thể nói được con có đúng hay không?”

Tiêu Minh Chí đụng vào cánh tay của Lương Nha Hòa một cái, tỏ ý ra hiệu rằng Tiểu Bạch vẫn còn ở nơi này nữa đấy.

Lương Nha Hòa cũng kịp thời phản ứng lại, sau đó cong khóe môi lên: “Tiểu Bạch à, cháu yên tâm đi, sau này cháu và Tiêu Túc kết hôn rồi, bác gái khẳng định sẽ đối xử tốt với cháu, nếu như mà Tiêu Túc dám bắt nạt cháu, bác gái nhất định sẽ không tha cho nó.”

Khụ khụ, Giang Tiểu Bạch lúng túng đến mức không được, khó trách Tiêu Túc lại nói chờ sau khi kết thúc hôn lễ quay trở về sẽ nói rõ ràng cho Lương Nha Hòa biết, hóa ra là vì mẹ của anh ta gấp gáp đến như vậy, chắc không phải là bà đã âm thầm thương lượng chuyện kết hôn của hai người bọn họ với Tiêu Túc rồi đấy chứ?

Dù sao thì Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy, sau khi quay trở về từ hôn lễ thì cũng nên nói ra cho rõ ràng đi, sau khi nói rõ ràng rồi, đến lúc đó cô quay trở về rồi lại đi xem mắt cũng được.

Không phải chỉ là xem mắt thôi sao? Cũng không có gì đáng lo.

Sau khi nghĩ như vậy xong, mỗi lần đối mặt với Lương Nha Hòa, Giang Tiểu Bạch cũng chỉ xấu hổ cười một tiếng mà không mở miệng tiếp lời.

Lương Nha Hòa cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là Giang Tiểu Bạch đang xấu hổ, trong lòng bà lại vẫn là rất vui vẻ.

Đúng thật là bà vẫn luôn buồn phiên chuyện Tiêu Túc không chịu quen bạn gái, không nghĩ tới được Tiêu Túc lại không nói tiếng đã nào tìm được một người bạn gái đẹp mắt đến như vậy, đơn giản là khiến cho nhà họ Tiêu của bọn họ nở mày nở mặt. Mấu chốt nhất là Giang Tiểu Bạch cũng không phải bình hoa vô dụng, khắp mọi mặt đều rất tốt.

Xe đi liên tục xấp xỉ khoảng hai giờ, lúc dừng xe lại để nghỉ ngơi và ăn cơm ở nửa đường, sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiểu Bạch vô cùng khó coi, cho nên cô lập tức đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.

Cô nôn ói ở trong phòng vệ sinh nửa ngày nhưng mà lại không ói ra được bất cứ thứ gì.

Sự thật là Giang Tiểu Bạch có chút say xe, ngồi lâu lại càng thêm khó chịu, muốn ói nhưng lại ói không ra, nếu như không phải là Lương Nha Hòa và Tiêu Minh Chí cũng ở trên xe, có lẽ là cô đã bảo Tiêu Túc dừng lại ở nửa đường để cho bản thân được nghỉ ngơi lấy sức một chút rồi.

Nhưng mà phụ huynh trong nhà đều ở đây cho nên Giang Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng, sợ người khác cảm thấy cô phiền toái, vì vậy cô mới cố nhịn cho tới bây giờ.

Sau khi nôn ói ở trong phòng rửa tay nửa ngày, Giang Tiểu Bạch muốn rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút, nhưng mà mới vừa mở khóa vòi nước thì cô lại đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay mình có trang điểm, cô bất đắc dĩ thở dài, cầm hộp phấn lên dặm lại lớp trang điểm ở trên mặt một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra bên ngoài Giang Tiểu Bạch đã nhìn thấy được một bóng người thật cao lớn đang đứng dựa vào cạnh cửa.

Tiêu Túc?

Tại sao Tiêu Túc lại ở chỗ này?

Giang Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ, Tiêu Túc ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người của Giang Tiểu Bạch.

“Cô không thoải mái?”

Mặc dù cô có trang điểm, nhưng mà ánh mắt vẫn hiện lên vẻ mệt mỏi rõ ràng, biểu cảm trên mặt cũng rất khó coi.

Nghe thấy Tiêu Túc hỏi, Giang Tiểu Bạch lắc đầu một cái: “Không sao”

Tiêu Túc có chút không vui nhíu mày lại: “Không thoải mái thì tại sao không nói sớm? Tôi đứng ở chỗ này chờ năm phút rồi”

Ai ôi?

Đợi năm phút rồi sao? Vậy có lẽ là anh ta đã nghe thấy được âm thanh nôn oe vừa rồi của cô rồi nhỉ? Nếu như đã bị đoán được, vậy thì Giang Tiểu Bạch cũng không còn gì cần phải giấu giếm nữa, vì vậy cô cười cười nói: “Ba mẹ anh đều ở đây mà, nếu như mà tôi nói ra, thế thì quá phiền toái”

“Phiền toái cái gì?” Tiêu Túc nhíu mày nói: “Bọn họ đều rất thích cô, cũng không phải là cô không biết”

“Đúng nhỉ, bọn họ đều rất thích tôi đúng không, nhưng mà anh lại không thích tôi…”

Câu nói ở phía sau kia, Giang Tiểu Bạch càng nói càng nhỏ, về cơ bản thì cũng chỉ có chính cô nghe thấy.

Tiêu Túc không nghe rõ, nheo mắt hỏi lại cô: “Cô nói gì vậy?”

“Không có gì” Giang Tiểu Bạch bĩu môi một cái, mặt đầy vẻ vô tình nói: “Tôi nói là, hai bác thích tôi như vậy, cho nên tôi cũng không thể nào vì được cưng chiều mà trở nên nhõng nhẽo được, lần này đã nghe rõ ràng hay chưa?”

Chân mày của Tiêu Túc lại càng nhíu chặt hơn, nhớ lại câu nói mà Giang Tiểu Bạch mới nói vừa rồi.

Luôn có cảm giác hình như là cô đã nói rằng, bọn họ đều rất thích tôi, nhưng mà anh lại không thích tôi.

Mặc dù Tiêu Túc hoàn toàn không hề nghe thấy được nửa phía sau của câu nói kia, nhưng cậu ta luôn có cảm giác chính là câu nói này.

Nhưng mà nếu như quả thật là câu nói này thì lại không hề giống với phong cách của Giang Tiểu Bạch.

Cô cũng không phải là kiểu người sẽ nói ra những lời như thế này.

Chẳng lẽ là do cậu ta đã tự mình suy nghĩ nhiều?

“Nếu như cảm thấy không thoải mái mà nói ra là không thoải mái thì không tính là được cưng chiều mà nhõng nhẽo, không có vấn đề gì nhưng lại nói là có vấn đề, đó mới được coi là được cưng chiêu mà nhõng nhẽo.”

“Được, anh nói gì cũng đúng cả, bây giờ tôi không sao rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch lập tức muốn vượt qua người của Tiêu Túc mà tiến lên, tuy nhiên lúc đi ngang qua bên người của Tiêu Túc, tay của cô lại bị cậu ta nắm lấy.

Khi hai bàn tay chạm vào nhau, Giang Tiểu Bạch có cảm giác bản thân mình thật giống như là đã bị điện giật vậy, phút chốc trợn to hai mắt: “Anh làm gì vậy?”

Tiêu Túc chỉ là muốn ngăn cản lại Giang Tiểu Bạch mà thôi, không nghĩ tới vậy mà lại bắt được tay của cô, bị cô nhìn như vậy một cái, trong nháy mắt Tiêu Túc cũng giống như là bị điện giật vậy, đột ngột rút tay trở về: “Xin lỗi”

Giang Tiểu Bạch khẽ mím môi, nhìn bàn tay đang rút lại của Tiêu Túc, trên tay của cô dường như vẫn còn vương lại nhiệt độ của cậu ta.

“Không sao hết, có chuyện gì?”

Vốn dĩ là Tiêu Túc muốn nói, tại sao hai ngày nay cô lại có điểm kỳ lạ, nhưng mà lời đến bên khóe miệng rồi lại biến thành: “Không có gì, đi thôi”

Sau đó Tiêu Túc tiến lên đi ở phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.