Editor: Táo đỏ phố núi
Hai người đều ngẩn ra, nhưng mà phản ứng của Tống Mạc rõ ràng là nhanh hơnTần Ngu, anh nhanh chóng cúi người, khéo léo hôn lên vành tai của TầnNgu, miệng nỉ non khẽ nói, “Đừng quan tâm tới nó, chúng ta hãy tiếptục.”
“...” Tần Ngu im lặng, đây thật sự là ba ruột sao.
Không biết có phải Tống Lãng ở bên ngoài khe cửa nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người hay không, tóm lại, Tống Mạc vừa dứt lời, ngoài cửa liềnvang lên tiếng khóc tan nát lòng dạ, quả thực là muốn đánh thức tất cảmọi người trong biệt thự dậy luôn.
Tần Ngu thở gấp liên tục, đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, “Đợi chút.”
“Anh không đợi được.” Trên trán của người đàn ông đã đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt đen láy đã nhuộm một tầng sương mù, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.Tình huống bây giờ là đạn đã lên nòng không bắn không được.
Tần Ngu nhìn chằm chằm vào Tống Mạc mấy giây, rồi dùng sức nhấc chân lên, giãy giụa ngồi dậy, “Không đợi được cũng phải đợi.”
Từ nhỏ Tống Lãng đã sợ sét đánh khi trời mưa, mấy năm qua, đều không thayđổi. Trước kia mỗi lần trời mưa mà có sét đánh, cô đều ngủ cùng với bé,bây giờ ngoài trời đang mưa, lại có sấm sét ầm ầm, mưa gió bão bùng, sao cô cam lòng để cho một mình Tống Lãng ở ngoài cửa được chứ.
Không có cha mẹ nào điên khùng tới mức không thèm quan tâm tới con trai đang gào khóc vì sợ hãi để mây mưa ở trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550903/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.