Sang ngày thứ hai, Tần Ngu nói Hứa Văn ra ngoài mua một bó hoa về, là mùi hoa ly thơm ngát, là mùi hương mà anh thích nhất.
Cắm một bó hoa to đặt trên đầu giường, tăng thêm chút sức sống cho căn phòng bênh trắng tinh như tuyết.
Bác sĩ nói, trong y học trước giờ cũng không phải là không có kỳ tích xuấthiện, nếu như người thân yêu nhất ngồi ở bên cạnh trò chuyện với anh,thì có thể khiến cho tâm hồn đang ngủ say của anh tỉnh lại.
TầnNgu đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu như có thể khiến anh tỉnh lại, tất nhiên làtất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng nếu như anh cứ hôn mê cả đời như vậy, thì cả đời này, cô cũng cứ ở bên cạnh chăm sóc cho anh thật tốt.
Nhẹ nhàng lau sơ qua khắp người cho anh, Tần Ngu lau mồ hồi trên trán, ngồi xuống ở bên cạnh giường.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu vào trên mặt anh, để lại nhữngtia sáng loang lổ, lồng ngực của anh khẽ phập phồng, giống như chỉ làngủ thiếp đi thôi. Cô giơ tay lên khẽ đặt lên gò má của anh.
Cảm xúc chạm vào gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của anh hơi lành lạnh.
Cô ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một cuốn sách bìa cứng ‘Tiểu Vương Tử’.
Cô không biết nên nói với anh chuyện gì, những thứ yêu hận kia, những suynghĩ không quên được, thậm chí là oán hận, tưởng chừng như sẽ theo côtới lúc chết, cũng đều hoá thành tro bụi hết rồi.
Chỉ có thể làm bạn bên cạnh anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550870/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.