"Hạ Bạch! ! ! ! Mẹ nó, đời này tôi chưa từng thấy qua cô gái nào nguxuẩn như vậy ! ! Em tự đâm đầu vào chỗ chết có phải không! ! !"
Đã mười mấy năm anh không có nóng nảy lớn tiếng như vậy đối một người nào.
Bởi vì không có người nào đáng giá để Hoắc Lôi Đình anh tức giận!
Âm thanh tức giận vang vọng trong phòng, Hoắc Lôi Đình kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trên trán nổi gân xanh.
Toàn thân Hạ Bạch run rẩy, hoàn toàn không biết anh đang rống cái gì, trong đầu chỉ có một từ: cô được cứu. . . . . .
Lồng ngực Hoắc Lôi Đình không ngừng phập phòng, cô gái ngu xuẩn này có biết mới vừa rồi rất nguy hiểm hay không?
Sơ ý một chút, nhất định hai người bọn họ đều sẽ chết! !
Mới vừa rồi anh thật hối hận, sao lại nhào tới cứu cô gái ngu xuẩn đáng chết này.
Nhất định là buổi trưa chưa ăn no, não chập mạch!
"Ô ô ô. . . . . ." Hạ Bạch lại ô ô ô khóc lên, thân thể nhỏ gầy bất lực co ro.
Lần thứ nhất Hoắc Lôi Đình nhìn thấy cô khóc.
Buổi chiều đầu tiên, cô đau đến cắn nát đôi môi, lại sửng sốt không có khóc.
Đêm khuya anh tóm cô OO lại XX, cô không có khóc.
Nhưng bây giờ cô khóc, thì ra cô còn biết khóc à?
Thật là kỳ tích a kỳ tích!
Vốn có thể nhìn thấy cô chịu thua, anh tuyệt đối sẽ đốt pháo ăn mừng.
Nhưng bây giờ, tại sao. . . . . . anh vô cùng khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-yeu-cua-tong-giam-doc-kieu-ngao/12233/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.