Tất cả đều trở nên im thin thít. Mọi người đứng hình, con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì đập mạnh. Ai cũng rùng mình khi nghe tiếng súng, cả mấy tên thuộc hạ của Lưu Dương cũng sợ hãi trước tiếng súng kinh hoàng này.
Uyển Đình run rẩy nhìn xem ai là người bị bắn, ánh mắt cô rơm rớm nước nhìn sang Vũ Phong trước tiên, cô thấy anh đang đứng yên cúi đầu xuống, rồi mắt cô chuyển xuống vùng bụng của anh, cô thấy một đường máu ẩn hiện lên, rồi từ từ nó đậm hơn, đậm hơn nữa, cuối cùng nó đã thấm ướt hơn nửa cái áo của anh.
- Vũ Phong!
Cô thốt lên đầy sợ hãi, cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ ngay trước mắt làm cho cô không thể nào không chạy tới chỗ anh. Cả căn biệt thự vang vọng tiếng thét của cô. Ai cũng hóa đá, đám thuộc hạ không ngờ được chuyện này, nhìn sang bên kia thì thấy Lưu Dương vẫn đang tay cầm súng, nó vẫn còn ra khói ở đầu đạn. Mặt anh như ác quỷ mà trừng mắt nhìn Uyển Đình. Vũ Phong vẫn đứng đó, Uyển Đình chạy lại chỗ anh, cô lo lắng ra mặt.
- A… Anh có sao không?
Cô lắp bắp, Vũ Phong nhìn cô rồi anh nở nụ cười. Anh vỗ vài cái vào bụng của mình.
- Anh cũng tưởng mình đã trúng đạn, nhưng may là nó chỉ xẹt qua thôi, đau lắm em à.
- Gì cơ?
Uyển Đình hơi nhíu mày, cô vẫn còn chưa hết lo nhưng khi nghe câu nói của Vũ Phong thì cô đờ người vài giây. Nhìn xuống bụng của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833443/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.