- Cậu yên tâm, bà ta chỉ ghét mỗi mình cậu chứ không ghét Uyển Đình.
Lưu Dương nói rồi cười khoái chí. Vũ Phong không đứng vững được nữa mà ngồi sụp xuống đất, cảm giác như cả thế giới này đều quay lưng với anh vậy. Và anh đang rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi bế tắc chẳng còn tia sáng nào chào đón anh.
Trần Uyển Đình mau chóng thoát khỏi nỗi tuyệt vọng đó, cô nhìn Vũ Phong, đúng như cô đã nghĩ anh ấy đang không chịu được cái sự phản bội này. Không để sự âm trầm này hạ nhiệt, Lưu Dương còn báo một tin chấn động hơn nữa.
- Tôi quên chưa nói cho cậu hay, lý do cha mẹ cậu chết không phải do tai nạn đâu.
Con tim của Uyển Đình không còn đập nữa, nó ngừng lại, hơi thở cô cũng ngừng, cô nhìn Lưu Dương mà không biết rằng anh còn muốn tiết lộ thêm một chuyện kinh hoàng nào nữa đây. Anh nhún vai vừa cười vừa nói.
- Cha mẹ cậu chết là do tôi đấy, do tôi cho người cắt đứt phanh nên chiếc xe mới lao đi với tốc độ kinh hoàng, và một tiếng nổ xảy ra, cậu biết chuyện gì tiếp theo rồi đấy.
Nói xong anh cười lớn hơn, tiếng cười vang vọng khắp biệt thự. Ai đứng đó cũng chết điếng, con mắt trợn trừng với tròng đen thu nhỏ, chuyện này quá kinh khủng rồi. Cha mẹ là người Vũ Phong yêu thương, khi họ mất thì anh cũng trở nên trầm tính và không còn là cậu thiếu niên ngày xưa Uyển Đình yêu nữa.
Uyển Đình siết chặt hai tay lại, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833442/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.