Tối hôm đó, chờ cho hai đứa con của mình ngủ say. Vũ Phong chậm rãi bước lên phòng gác xép, nơi mà Uyển Đình từng ở, anh dường như không thể dứt ra khỏi nơi này vì nó có mùi hương của cô lưu đậm lại. Đồ vật anh vẫn giữ nguyên đó, những bức tranh cô vẽ anh cất gọn vào một góc. Thi thoảng đem ra coi để thỏa lòng nhớ nhung. Mỗi lần như thế là anh lại đau lòng, dằn vặt khó chịu cả đêm không thể ngủ. Anh ngồi bên cạnh giường, đầu gục lên tấm chăn mềm mại lưu giữ hương thơm của cô. Cô đã đi mà anh tưởng cô vẫn còn ở lại, nhiều lúc anh còn nhìn nhầm Mặc Trần Thiên là cô, bởi vì thằng bé quá giống mẹ của nó.
Cái tên của hai đứa nhỏ đều là do cô đặt. Anh vẫn còn nhớ cái đêm 4 năm về trước, khi cô chỉ mới rời đi và hai đứa nhỏ cũng mới được xuất viện. Anh đã tuyệt vọng đến nỗi không biết làm thế nào. Tiếng khóc của con khi nó thèm sữa mẹ khiến cho anh càng trở nên cắn rứt. Anh muốn chết đi, thiếu cô anh không thể sống dù chỉ một giây đối với anh cũng như trôi qua cả ngàn kiếp. Nhưng càng nghe tiếng khóc của con anh càng không thể khóc, anh không thể nào yếu đuối mãi được.
Khi ấy anh vô tình nhìn thấy nhật ký cô đã viết để trong hộc tủ. Mặc dù thấy có lỗi nhưng anh vẫn đọc nó. Và nước mắt anh đã nhòe đi dòng chữ nắn nót trong cuốn nhật ký.
Cô bảo rằng cô rất ghét anh, ghét nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833415/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.