Chương trước
Chương sau
Câu cuối cùng Bác Thần nhấn mạnh làm cho Vũ Phong đờ người. Anh đứng yên nhìn Bác Thần rời đi. Bóng lưng xa dần, rồi cuối cùng chỉ còn một hành lang trống rỗng và lạnh lẽo. Một giọt nước mắt rơi dài trên má anh, chỉ một giọt rồi anh lau đi. Anh gồng mình lên mạnh mẽ, nhưng khuôn mặt lại không như vậy.
Vừa nhớ cô, vừa lo lắng cho tương lai sắp tới. Anh lo rằng anh sẽ không thể dạy dỗ bọn nhỏ nên người. Nhưng dù sao thì nó cũng là con của anh và cô, anh sẽ làm theo lời Bác Thần nói, nuôi dạy hai đứa nhỏ và chờ đợi.
Bốn năm sau. Tại Mặc thị, một cuộc họp quan trọng được tổ chức với sự tham gia của Lục thị cùng một thành viên quan trọng khác. Mặc Vũ Phong ngồi đó căng thẳng cùng cực, Minh Hoàng rụt rè lau mồ hôi trên trán. Không chỉ cậu mà những người khác cũng căng thẳng không kém.
Vũ Phong vứt đống giấy tờ lên bàn một cái bộp rõ to. Anh lớn tiếng.
- Tôi đã bảo dự án này có rất nhiều lỗi cần bổ sung, tại sao tới hôm nay vẫn y nguyên không sửa đổi?
- X… Xin lỗi Mặc tổng!
Cô nhân viên đó sợ hãi lên tiếng. Tuấn Lãng đang ngồi bên này tặc lưỡi lắc đầu.
- Mặc tổng nên bình tĩnh lại thì hơn. Cô về chỗ được rồi.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng với cô nhân viên khiến cho cô ta cảm giác như được cứu rỗi mà chạy về chỗ ngồi. Vũ Phong tức đến nỗi siết chặt tay lại, đám nhân viên ngồi thẳng lưng, chuẩn bị nghe một màn giảng dạy đầy phẫn nộ của Vũ Phong đến tối thì bỗng nhiên điện thoại ai đó reo lên, bầu không khí lại càng căng thẳng hơn. Ai cũng nhìn nhau kiếm cho ra thủ phạm thì lúc này. Vũ Phong cầm lấy điện thoại của anh, hóa ra tiếng chuông phát ra từ đây. Anh bắt máy nói bằng giọng như hổ gầm.
- Đã bảo là không được gọi trong lúc tôi đang họp kia mà!
Vũ Phong không nghe tiếng ai trả lời, thay vào đó là tiếng thút thít nhỏ nhẹ cùng với giọng của một đứa con nít hồn nhiên.
- Ba ơi, là con mà, con là Hạ Ngưng của ba mà.
Vũ Phong giật mình một cái, lúc này cuồng khí trong người anh biến đi đâu mất hết, chỉ còn lại sự ngoan hiền và nhẹ nhàng của một người cha, anh nói vào điện thoại tỏ vẻ hối lỗi.
- Ôi ba xin lỗi nhé, Ngưng nhi của ba sao lại đến đây thế?

Vừa nói anh vừa cầm theo áo vest đi ra ngoài, tay ra hiệu cho Minh Hoàng rằng buổi họp đã kết thúc. Minh Hoàng nghe vậy thì vẫy tay bảo mấy đứa nhân viên ra khỏi phòng họp. Tuấn Lãng thở dài rồi lắc đầu, anh đứng lên rời đi dưới sự chào hỏi đầy cảm kích của đám nhân viên đã được anh nhiều lần thoát khỏi sự phẫn nộ Vũ Phong.
Mặc Vũ Phong hớt ha hớt hải chạy ra ngoài rồi về phòng làm việc của mình. Anh đang rất vội, nhưng lại ráng làm những hành động của mình một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Anh đi như chạy nhưng lại không dám phát ra tiếng kêu. Anh thở hồng hộc, nhưng lại giấu nhẹm tiếng thở đó đi, tất cả anh đang làm đều là vì cô con gái bé nhỏ của anh. Mỗi lần con bé bị giật mình là mỗi lần phải đi bệnh viện. Và anh thì lại lo sốt vó.
Mở cửa ra một cách cũng rất là nhẹ nhàng. Con tim Vũ Phong mới đập bình thường lại khi thấy con gái mình đang ngồi trên ghế ăn bánh, tay thì ôm quyển truyện tranh mặc dù vẫn chưa đến tuổi biết đọc. Con mắt lạnh lùng kiêu sa y hệt anh, khi nghe tiếng động thì con bé ngẩng đầu lên nhìn.
- Ba không cần phải gấp gáp như vậy đâu.
Mặc Trần Hạ Ngưng lên tiếng. Giọng con bé nửa lạnh lẽo, nửa còn lại là giọng của trẻ con, hai cái mâu thuẫn lại đan xen vào nhau khiến cho con bé vừa dễ thương nhưng lại không đến mức dễ đụng vào. Nó y hệt ba nó từ đầu đến cuối, ngũ quan thần sắc đều giống hệt anh, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có một chút gì đó giống mẹ.
Vũ Phong bước vào trong, anh thở phào một hơi rồi đi lại ngồi cạnh con gái bé bỏng. Anh xoa đầu nó, Hạ Ngưng dựa vào người ba mình mà tiếp tục đọc truyện. Vũ Phong hỏi nhỏ.
- Anh trai của con đâu rồi?
- Con muốn rủ anh đến cùng, nhưng anh ấy không đến, vậy nên con đành đến đây một mình.
Hạ Ngưng vừa dứt lời thì bỗng nhiên bên ngoài, Tiểu Nhi xuất hiện với mồ hôi lã chã trên vai, cô đã ngày càng lớn tuổi rồi vậy mà còn phải lo lắng cho tiểu thư quậy phá này, càng ngày cô càng tổn thọ, có khi còn không lấy được chồng. Tiểu Nhi cúi người khi thấy Mặc Vũ Phong, rồi cô nhìn Hạ Ngưng với khuôn mặt bất lực.
- Thưa tiểu thư, sao cô đi mà không báo cho Tiểu Nhi biết? Làm tôi lo lắng lắm.
Hạ Ngưng thở dài như bà già, cô bé lắc đầu rồi nói:
- Em đâu có đi một mình, em đi với bà Tô mà.
Tiểu Nhi bây giờ mới biết chuyện này. Cô gãi đầu, lúc này bà Tô đi vào trong với cây kem trên tay, bà ấy nhìn Tiểu Nhi mà bất ngờ.
- Cháu đến đây làm gì thế? Còn tiểu thiếu gia ở nhà thì sao?
- Thì cháu…

Tiểu Nhi tính nói thì một hình bóng núp núp né né xuất hiện sau lưng cô, nó nhỏ đến nỗi đứng ôm chân Tiểu Nhi mà nhìn vào trong. Khuôn mặt rất giống với Hạ Ngưng nhưng nó lại khiến cho con tim của Vũ Phong hẫng một nhịp, anh giang hai tay ra, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Lại đây với ba nào, Thiên.
Mặc Trần Thiên chạy lại, cậu bé mỉm cười thật tươi như hình bóng của ai đó đang thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho con tim của Vũ Phong càng đau nhói. Mặc Trần Thiên giống Uyển Đình như đúc, so với Hạ Ngưng thì thằng bé sở hữu gen trội của Trần gia nhiều hơn. Nhưng nói gì thì nói thì vẫn có gì đó giống ba.
Anh trai thì giống mẹ nhưng có chút giống ba, em gái thì giống ba nhưng có chút giống mẹ. Điều này đã tạo nên anh em song sinh nhà Mặc - Trần. Hai đứa nhóc vừa sinh ra đã nổi tiếng đến mức Vũ Phong phải cho người xóa hết những bài báo nói về đứa bé. Anh không muốn con mình từ nhỏ đã phải sống trong ánh hào quang không đáng có này.
Dù sống trong nhung lụa, cứ tưởng bọn trẻ sẽ sinh hư nhưng không, thay vào đó tụi nó rất lễ phép. Nhưng tính cách thì có phần hơi khác nhau một chút. Mặc Trần Thiên thì hay tươi cười vui vẻ, nhưng Hạ Ngưng thì ngược lại, con bé có chút ngang tàng và ít nói, con bé chỉ nói nhiều với người mà nó thấy thật sự xứng đáng. Cái tính y chang Vũ Phong.
- Ba à, hôm nay anh Thiên trượt chân trên chiếc xe đồ chơi mà ngã đập đầu luôn đấy.
Hạ Ngưng bình tĩnh nói. Mặc Trần Thiên đỏ hết mặt mà cự cãi.
- Anh không cần em nhắc đâu!
- Con có sao không? Có cần ba đứa đi bệnh viện không? Ôi trời chắc đau lắm nhỉ?
Vũ Phong hỏi lia lịa, nhưng đáp lại sự lo lắng của anh thì Mặc Trần Thiên chỉ cứng rắn đáp lại.
- Con không sao đâu ba à, chỉ một chút đau thì nhằm nhò gì.
Mặt thằng bé sáng rực làm cho Vũ Phong yên tâm hẳn ra, nhưng con bé Hạ Ngưng lại chọc thêm câu nữa khiến cho Mặc Trần Thiên ỉu xìu.
- Sáng nay anh cũng vừa mới làm ướt nệm đấy.
Nói xong con bé tiếp tục với quyền sách trên tay. Còn Mặc Trần Thiên thì gục lên vai ba nó xấu hổ. Cái nhà này nó loạn từ lâu rồi, con gái bé bỏng lại là người khiến cho những bậc đàn ông trong gia đình phải sợ hãi. Vũ Phong cũng không biết nói thế nào để an ủi đứa con trai đang tổn thương của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.