Chương Tiếp » Cô bất lực, đáng lẽ ra cô không nên ngồi dậy mới đúng. Hi Văn lúc này lật đật chạy vào phòng sau khi hô lên cô đã tỉnh. Chị ấy lo lắng đến nỗi nhìn xem cô có bị làm sao không, rồi hỏi những câu khiến cho cô không biết trả lời như thế nào.
-Em có sao không? Có nhức đầu chóng mặt hay gì không? Có đau ở đâu không? Số này là số mấy?
Hi Văn giơ hai ngón tay lên trước mặt Uyển Đình. Cô thở dài nhìn Hi Văn, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
-Em không sao.
-Ôi trời Uyển Đình, có thật sự là em không sao không hả?
Hi Văn nhăn nhó, nhưng chị ấy chỉ đến đây thôi. Ở ngoài cửa bây giờ một tràng người ồ ạt chạy vào. Bạn bè của Uyển Đình, Tuấn Lãng, Vũ Phong, Bác Thần cùng Bác Thành. Ai cũng muốn vào một lượt nhưng lại bị cô y tá bên ngoài cản lại. Vũ Phong là người chạy vào trong sau khi cố gắng chen chúc. Hi Văn thấy vậy thì đành đi ra ngoài để Vũ Phong ở trong. Anh đi lại nắm lấy tay cô, khuôn mặt đầy lo lắng và sợ hãi.
-Em có ổn không? Có cần anh gọi bác sĩ không?
-Em đã bảo không sao rồi mà.
Cô nói lần nữa. Và cô còn cảm nhận được tay Vũ Phong vẫn còn run. Cô có hơi bất ngờ vì điều đó. Mặc Vũ Phong vậy mà thật lòng lo lắng cho cô. Bác Thần khi thấy cô đã tỉnh thì cũng rời đi không tiện ở lâu. Bác Thành thì nói chuyện với Hi Văn một chút rồi để cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833407/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.