Tối hôm đó sau khi khách về hết, cô và Vũ Phong sẽ nghỉ ở Trần gia một hôm. Nhã Tịnh và Lưu Dương cũng ngủ lại đây vì bọn họ chưa kịp đặt khách sạn. Biệt thự thì cũng có nhưng vốn dĩ mục đích bọn họ ở lại là do Nhã Tịnh muốn như vậy. Lưu Dương không còn cách nào cũng đành nghe theo.
Uyển Đình nằm trong phòng lướt điện thoại. Bỗng nhiên bụng cô lại réo lên một cách khó có thể ngờ được. Bây giờ trời đã tối vậy mà Vũ Phong vẫn còn chưa quay về phòng. Cô đành chịu khó bước xuống phòng bếp để kiếm chút đồ ăn.
Lục tủ lạnh thì có rất nhiều món cho cô thỏa thích lựa chọn. Nhưng có vẻ như hành động ăn vụng nửa đêm này của cô đã bị người nào đó phát hiện. Uyển Đình rụt rè quay đầu lại nhìn sau khi nghe tiếng hắng giọng của ai đó. Hóa ra là Lưu Dương, anh ta mặc áo choàng màu đen với bộ đồ ngủ bên trong. Ban đầu cô có hơi giật mình, nhưng cũng thoải mái vì Lưu Dương là người khi xưa thân với cô nhất, chỉ sau Vũ Phong và đám bạn.
-Anh có muốn ăn cùng không?
Cô hỏi trong khi đang đưa cái bánh lên miệng. Lưu Dương mỉm cười lắc đầu, anh ta nói đùa.
-Anh không hay tranh giành đồ ăn với bà bầu đâu.
Uyển Đình bật cười khúc khích. Miệng cô còn dính chút kem, Lưu Dương liền lấy khăn giấy lau cho cô. Uyển Đình còn tưởng cô đang quay về quá khứ, bởi khi xưa anh ấy cũng hay đối xử với cô ân cần thế này.
Lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833404/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.