Căn phòng tối chỉ có ánh sáng rọi vào khe cửa sổ. Uyển Đình đang chờ đợi câu trả lời của Vũ Phong. Cô trả lời câu hỏi của anh rồi còn gì, nói rằng cô còn yêu anh nhưng tình yêu này sẽ sớm biến mất, chỉ vì anh không đón nhận nó.
Uyển Đình cứ ngỡ anh sẽ hài lòng với câu trả lời này. Rồi anh xoa đầu cô, cả hai sẽ lại là anh em tốt như trước kia, cô thực sự mong điều đó xảy ra. Nhưng không, Vũ Phong đảo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Tay sờ cằm như đang suy nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc.
-Nếu anh không còn gì thì tôi đi trước.
Cô nặng nề nói rồi rời đi, nhưng còn chưa được nửa bước thì đã bị anh nắm lấy tay kéo lại đẩy cô vào tường. Uyển Đình giật thót tròn mắt nhìn Vũ Phong. Hai gương mặt gần nhau đến nỗi chỉ cần nhích lên vào mm nữa thôi là sẽ chạm nhau.
Cô quay đầu ra chỗ khác né tránh. Cả người run run nhưng không dám để lộ cho anh thấy. Vũ Phong không thích cô làm vậy nên nắm lấy cằm cô quay về chỗ cũ. Uyển Đình lại nhìn thấy khuôn mặt như dã thú của Vũ Phong trước mặt. Môi cô run rẩy mấp máy vài câu.
-Anh muốn làm gì? Đây là trường học.
-Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?
Mặc Vũ Phong cất lên giọng nói trầm kinh khủng khiến cho Uyển Đình rùng mình. Cô quá quen với tình cảnh kiểu này. Cô khó khăn lên tiếng.
-Nếu anh đã bảo tôi phải sống như người vô hình thì đáng lẽ anh đừng quan tâm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833364/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.