Cứ như thế, trong cơn buồn dưới cơn mưa cô cuối cùng cũng về đến nhà, cô bây giờ cứ như một cái xác không hồn khiến người ta khiếp sợ.
Cô ở trước cổng, cả thân đều mềm nhũn ra, không còn một tí sức lực nào.
Tay cô run run đưa lên bấm chuông rồi ngã khụy xuống đất ngất xỉu.
Khi có tiếng chuông vang lên, quản gia đã ra ngoài mở cửa nhưng không thấy bóng dáng của ai cả, đến khi cô nhìn xuống đất thì chợt thấy.
Quản gia cau mày lại.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cô sao vậy? Sao lại ra nông nỗi như này?" Quản gia chỉ là lo lắng hỏi vậy thôi chứ cô thừa biết ai đã khiến Yến Mịch thành ra thế này. Đương nhiên, còn ai vào đây được nữa chứ, chỉ có thể là cậu chủ, là Bắc Dật Quân.
Quản gia đưa Yến Mịch vào trong, tắm rửa sạch sẽ và thay đồ cho cô.
Cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
"Dật Quân, Dật Quân à, anh đừng như vậy, em không phải là loại người đó, em.... em không dùng bà để ép buộc anh đâu, em thật sự không muốn tiếp cận anh đâu mà." Yến Mịch là đang nói mớ, ngay cả trong mơ cô cũng mơ thấy Bắc Dật Quân, nước mắt cô cứ chảy ra trong đau khổ.
"Haiz, thiếu phu nhân, cô đâu cần phải như vậy, co cứ yên phận sống cuộc sống giàu sang của cô và diễn cho tròn vai là được rồi, cần gì quan tâm đến thiếu gia chứ, cậu ấy trước giờ vẫn vậy, cô càng quan tâm cậu ấy nghĩ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935227/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.