"Được rồi, chắc thiếu phu nhân cũng đói rồi, để tôi xuống lấy cháo cho cô ăn rồi uống thuốc." Quản gia xuống lầu lấy cháo và thuốc cho Yến Mịch.
Yến Mịch gật đầu nhẹ một cái.
Reng! Reng! Reng! Reng!
"Alo! Là nội ạ?"
/Yến Mịch, con đang làm gì đấy?/
"Không làm gì cả, con chỉ đang nằm lăn trên giường thôi, vậy nội đang làm gì? Hôm nay nội thấy trong người có khoẻ không?"
/Ôi! Nội cũng chẳng làm gì, cảm thấy buồn chan nên mới gọi cho con. Mà hôm nay nội thấy khoẻ lắm./ Nội vui vẻ nói chuyện qua điện thoại với Yến Mịch.
/Mịch Mịch, hôm nay con có rảnh không? Nếu rảnh thì tối nay con cùng với Dật Quân đến nhà ăn cơm./
"Hả? Tối nay sao nội?" Yến Mịch nghe bà nhắc đến chuyện này thì cô liền hốt hoảng.
/Không được à?/ Giọng bà buồn bã hỏi lại cô.
"Dạ... không phải vậy, tối nay... con rất rảnh, chỉ là... không biết nội đã gọi cho Dật Quân chưa?"
/Không, bà không nói với nó, con có thể nói với Dật Quân mà đúng không?/
"Hả? Dạ... đương nhiên là vậy rồi, con sẽ gọi hỏi anh ấy xem anh ấy có rảnh không, nếu anh ấy không rảnh thì con sẽ đến một mình, có được không?"
/Ừm, cũng được, con đến là nội vui rồi./ Nói xong thì bà nội tắt máy.
Cô thì cứ ngồi thẫn thờ ở đó, không nghĩ được gì.
Lần này không xong rồi, mình... không thể Dật Quân, nếu cứ liều lĩnh gọi cho anh ấy thì anh ấy sẽ nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935200/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.