Tối đó, cô đã khoẻ hơn rất nhiều nên đã quyết định đến nhà thăm nội nhưng... cô chỉ đi có một mình, cô không gọi cho Dật Quân vì sợ làm phiền anh ấy, cũng sợ anh cảm thấy khó chịu. 
- Con đến rồi sao? Nội nhớ con lắm đấy. 
- Nội, sao nội lại ra đây rồi, trời lạnh lắm. 
- Nội chỉ muốn ra đón cháu dâu của mình thôi mà. 
Nhìn thấy nụ cười tươi tắn, hiền hoà trên mặt nội cô lại thấy ấm lòng hơn. 
- Được rồi, chúng ta... cùng vào nhà thôi nội nhé! 
- Ý, khoan đã, Dật Quân đâu? Nó không đi cùng con à? Không phải nội đã bảo là hai con phải cùng về sao? Có phải là nó không chịu đi cùng con không? 
Nghe nội hỏi đến anh ấy, tôi liền trở nên lúng túng, bệnh tim cứ như là sắp tái phát, không ngừng đập thình thịch, thình thịch. 
- À, nội, nội à, không phải như vậy đâu? 
- Vậy thì thế nào chứ? Nó có phải là đã bắt nạt con không? 
- Không có, chúng ta cùng vào nhà vừa nói được không? 
- Haiz! Được, con nói đi. 
- Nào, nào, nào, để con dìu nội, rồi... nội ngồi xuống trước đã. 
- Được rồi, nội ngồi rồi, con cũng ngồi xuống nói chuyện đi. 
- Thật ra anh ấy cũng muốn cùng con đến thăm nội lắm, chỉ là.... chỉ là công ty có bận chút việc phải xử lý gấp nên mới không đến được. 
- Con nói thật sao? 
- Đương nhiên. 
Thật sự cô rất mong có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935199/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.