Chiều ngày hôm sau cô mới tỉnh dậy.
Cô tỉnh dậy, mở mắt ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Yến Mịch là trần nhà của bệnh viện. Cô thở dài một hơi.
- Yến Mịch, cô tỉnh rồi à? Đã khoẻ hơn chưa? Có thấy khó chịu ở đâu không?
Là giọng của quản gia.
Cô nhìn sang quản gia.
- Chị, em đã ngủ bao lâu rồi?
Giọng cô yếu ớt, mệt mỏi.
- Đã là chiều ngày hôm sau luôn rồi.
- Em ngủ lâu đến vậy luôn rồi à?
- Được rồi, thiếu phu nhân của tôi, đừng lười biếng nữa, mau ngồi dậy ăn cháo nè, ăn cháo còn uống thuốc nữa.
Quản gia quan tâm đến Yến Mịch, vội đỡ cô dậy.
- Đây, chị đút cho em.
- Không cần phiền chị đâu, để em tự ăn.
Yến Mịch không muốn làm phiền đến ai cả.
- Không được, để chị đút cho em, em vẫn còn chưa khoẻ mà.
- Thật sự không cần đâu mà.
Cô cứ nằng nặc không chịu, cứ muốn tự mình ăn.
Cạch!!!!!
- Cô từ khi nào mà trở nên bướng bỉnh như vậy hả? Tay cô run lẩy bẩy như vậy có thể tự ăn hay sao? Ra vẻ gì chứ?
Anh ấy tự dưng xuất hiện, Yến Mịch nhìn thấy anh liền cúi đầu né tránh.
- Muốn làm lơ tôi sao? Đồ chơi thì phải ra dáng đồ chơi, ngoan ngoãn, nghe lời một chút, cô có tin tôi quăng cô đi không?
Ánh mắt khó chịu, lời nói lại đầy châm biếm khiến Yến Mịch càng khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935166/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.