Ba mẹ cô vẫn đang không biết nên làm thế nào.
- Ông à, bây giờ phải làm sao đây? Chúng ra không thể nào chọc giận Bắc Dật Quân được, nhưng còn... còn con gái chúng ta thì thế nào? Cũng không thể để cho nó chịu khổ hoài như vậy được.
- Thì trước hết hãy ly thân trước đi, Bắc Dật Quân đó chắc là sẽ không quan tâm đến con bé nữa đâu. Giờ cứ để nó ở nhà của mình. Bất quá thì nói cho Bắc lão phu nhân, bà ấy rất thương Yến Mịch, sẽ không để nó chịu thiệt thòi đâu.
Haiz! Chỉ biết thở dài chứ không làm gì được, lực bất tòng tâm.
Hai ngày sau, Yến Mịch nghe theo lời ba mẹ chỉ nằm nghỉ ngơi trong phòng, vã lại, cô cũng không muốn ra ngoài.
Nhưng chỉ ở trong phòng không làm gì khó tránh nghĩ ngợi lung tung. Càng suy nghĩ nhiều thì tâm trạng cô càng tồi tệ.
Cô không lưu luyến gì cái tình cảm đơn phương này nhưng mà suy nghĩ đến ba mẹ cô lại cảm thấy đau lòng.
Nhưng mà... cũng thật tiếc cho cái thanh xuân của cô, cứ nghĩ lại cảm thấy tức giận.
Tại sao mình lại có thể yêu hắn chứ? Một con người tồi tệ như vậy, tàn bạo đến thế, mặt người nhưng bên trong lại là dã thú như anh làm sao mình lại có thể chịu đựng anh ta lâu đến vậy? Thanh xuân của tôi đã dành cho anh nhưng sao anh lại bạc tình với tôi như vậy?
Năm nay cô mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn một thanh xuân rất dài nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934783/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.