Anh bế cô quăng vào xe không một chút thương tiếc nào. Có thể nói anh ta không biết thương hoa tiếc ngọc.... nhưng rõ ràng đối với người phụ nữ khác anh ta luôn nuông chiều mà. Vậy thì không gì khác ngoài anh ta chỉ lạnh lùng với cô và chỉ không biết thương hoa tiếc ngọc với cô. Mà chắc là một món đồ chơi anh cũng đâu cần nâng niu trên bàn tay làm gì.
- Á!
Bị quăng lên xe nên cô đau khẽ á một tiếng.
Từ khi lên xe cô đã không còn nói gì thêm nữa chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Nhưng không hiểu sao người cô cứ không ngừng run rẩy.
À! Chiếc xe này chính là chiếc xe hôm trước anh hành hạ cô một cách dã man đây mà, ngồi lại chiếc xe cũ, ngồi vào chỗ ngồi cũ có lẽ là cô bị ám ảnh nên mới cảm thấy sợ hãi.
Dật Quân vốn là một người không hay để ý đến người khác vì anh là một người vô tâm nhưng hôm nay anh đang cảm nhận được là cô đang run.
- Cô sợ tôi sao?
Một giọng trầm bỗng nhiên cất lên làm cô giật mình đến giật run vai.
Không nói gì, cô vãn im lặng. Anh hỏi tiếp.
- Trong lòng cô... đang sợ tôi?
Vẫn như vậy, cô..... không nói gì. Anh không thích cảm giác bị người khác làm lơ nên liền trở nên tức giận.
- Cô đừng có nghĩ rằng như vầy là không sao rồi. Tốt nhất cô đừng có đi quá giới hạn của tôi, đừng có làm cho tôi tức giận, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934781/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.