Gần như cả ngày hôm nay, mọi chuyện điều xảy ra rất suôn sẻ. Hôm nay Yến Mịch cảm thấy rất vui, cô dành rất nhiều thời gian vào việc đan áo của Dật Quân.
Dù sao thì cũng vào cuối đông rồi, Yến Mịch muốn đan chiếc áo này thật nhanh. Cô muốn nhìn thấy anh mặc nó vào những ngày cuối cùng của mùa đông lạnh lẽo này.
Không những đan áo, Yến Mịch còn ra vườn lựa những nhánh mai đẹp nhất vào để trang trí trong biệt thự. Nào là mai đỏ, mai trắng, lục mai, làm cho căn biệt thự này đột nhiên có sức sống và sự kiên cường mãnh liệt.
Cô cũng có dành một chút ít thời gian ra để dọn phòng. Nhưng vì không đủ chổi nên cô đã vào phòng kho để lấy.
Trong phòng kho tối ôm, chỉ có một ánh đèn loe lói làm cho căn phòng này trở nên đáng sợ đến lạ thường.
Vù!
- Á!!!!
Có một thứ gì để chạy qua làm cho Yến Mịch phải giật mình đến mức nhói tim.
Trong căn phòng này, thật sự quá đáng sự rồi! Có bụi bẩn khắp nơi rồi còn mạng nhện nữa, trong này quá giống một cái động bàn tơ. Vậy liệu ở đây có yêu quái không? Thứ lúc nãy vừa vụt qua là gì?
Yến Mịch sợ xem phim kinh dị, đương nhiên, cũng rất nhát gan. Cô có một chút sợ tối, không những sợ tối mà còn tin vào ma quỷ nữa.
Những thứ đáng sợ cứ luẩn quẩn trong đầu Yến Mịch làm cho Yến Mịch sợ hãi.
- Chít! Chít! Chít! Chít!
Ể?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934623/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.