Quản gia vừa băng bó vết thương cho Yến Mịch xong.
- Haiz! Vừa mới lành vết thương cũ đã thêm vết thương mới rồi. Thật khiến cho người ta xót mà!
Sự lo lắng của quản gia khiến cho Yến Mịch cảm thấy không còn buồn nữa.
- Em không sao đâu. Chỉ là bỏng thôi mà, chị cũng đã băng bó lại giúp em rồi. Cũng đã hỏi bác sĩ Lý rồi không phải sao? Anh ấy nói chỉ cần bôi thuốc thì sẽ không để lại sẹo mà.
Cộc...! Cộc...!
Tiếng bước chân nặng nề lại có chút vội vã.
Nghe thấy thấy bước chân của Bắc Dật Quân, Yến Mịch vội kéo tay áo xuống, kéo đến tận ngón tay, cô không muốn bị anh nhìn thấy.
Còn quản gia thì ngay lập tức đứng dậy cung kính sang một bên.
- Yến Mịch!
Bắc Dật Quân ngồi xuống sofa vịn lấy bả vai của Yến Mịch với vẻ hơi gấp gáp.
- Cô không sao chứ?
Ánh mắt lạnh băng nhưng miệng thì lại hỏi một câu rất ấm áp.
- Bắc Dật Quân, sao anh... lại về vào giờ này?
Hết nhìn Dật Quân rồi cô lại quay sang nhìn quản gia. Yến Mịch nghi ngờ là quản gia đã gọi cho Dật Quân.
Im lặng một hồi rồi quản gia mới cất giọng.
- Lúc đó, không còn lựa chọn nào khác nên tôi mới làm như vậy.
Yến Mịch cũng không phải là trách gì quản gia.... nhưng... mọi chuyện đã xảy ra rồi, Bắc Dật Quân về thì làm được gì chứ? Chỉ thêm rắc rối mà thôi.
- Tôi không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934594/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.