Được rồi, ngoan đi! Sau này, tôi dám bảo đảm với cô rằng, mẹ tôi - bà ta sẽ không còn cơ hội động đến cô nữa đâu. 
Bắc Dật Quân nhẹ nhàng xoa đầu Yến Mịch rồi đột nhiên lại đứng lên. 
- Tôi lên lầu thay đồ cho thoải mái đã.... rồi xuống. 
Hả! Yến Mịch ngước đầu lên nhìn bằng đôi mắt tròn xoe. 
- Anh không đi làm sao? Không đến công ty? 
Bắc Dật Quân vừa đi vừa nói với giọng lười biếng. 
- Không đi! 
Bây giờ thì anh còn tâm trạng đâu mà đến công ty nữa chứ? Đáng lẽ ra, sau ngày hôm nay anh đã kiếm được một món hời rồi, nhưng ai ngờ... 
Cũng tại người phụ nữ này không làm mình yên tâm được, chỉ mới lơ là một chút thôi là đã xảy ra chuyện rồi. Nếu không thì mình đã cho cái tên Dương Hạo Nam đó thua một trận té tát rồi, còn kiếm được cho tập đoàn một mối làm ăn tốt nữa. 
Bây giờ không những không kiếm chát được thứ gì mà còn phải phá lệ, không giữ chữ tín nữa. Thật là phiền chết mất! 
...----------------... 
- Cô đang làm gì vậy? 
Vừa bước xuống lầu, anh đã thấy cô đang đan áo rồi. 
Đôi mày nhíu lại, gương mặt nhăn nhó khó coi. 
- Đừng làm nữa! 
Bắc Dật Quân đi đến giật lấy chiếc áo trong tay cô. 
- Này! Anh làm gì vậy, tôi đan sắp xong rồi. 
Đáng lẽ cô định sẽ làm xong trong hôm nay nhưng đâu có ngờ lại xảy ra chuyện như này. 
- 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934591/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.