Ưm!
Yến Mịch tỉnh ngủ, cô ngồi dậy vươn vai và ngáp dài một hơi.
Cô không hiểu mình tại sao lại ở đây, lúc nãy rõ ràng là cô còn đang ở cùng Bắc Dật Quân ở xích đu cơ mà, vậy mà bây giờ đã tối luôn rồi.
Sao cô lại ngủ mất rồi? Và, sao cô lại lên phòng được vậy? Thật sự không nhớ gì cả.
Đôi mày cô nhíu lại khó hiểu.
Cô chậm rãi bước xuống lầu.
- Thiếu phu nhân, em dậy rồi sao?
Vừa bước xuống lầu, Yến Mịch đã chạm mặt quản gia.
- Quản gia à! Chị có biết lúc nãy em về phòng bằng cách nào không?
Lúc này đôi mắt quản gia chợt hiện lên vẻ cười cợt
- Còn thế nào nữa. Là thiếu gia đã bế em về phòng đấy!
- Anh ta? Bế? Em?
Yến Mịch có phần ngạc nhiên, Bắc Dật Quân vậy mà không chê bai cô hay sao?
- Ừm. Dạo gần đây chị thấy quản gia quan tâm em lắm đó! Khác hẳn so với những người khác.
Lời nói này của quản gia vốn chẳng có ý gì cả, cô chỉ muốn cho Yến Mịch biết, ông chủ của cô đối xử với thiếu phu nhân là Yến Mịch tốt hơn mức bình thường.
Nhưng khi lọt vào tai Yến Mịch thì nó liền biến thành một lời nói đùa vô căn cứ...
Sao có thể vậy được, Bắc Dật Quân mà quan tâm mình sao? Là hứng thú, là thương hại thì đúng hơn. Anh ta ở cạnh mình lâu ngày nên dần dần sinh ra sự thương xót thôi. Chính là kiểu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934583/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.