Yến Mịch chợt định hình lại thì vội vàng cúi xuống đưa tay nhặt quyển sách lên, nhưng do quá gấp gáp đã đụng phải trán của Bắc Dật Quân. 
- Á! 
- A! Yến Mịch! 
Giọng Dật Quân lúc này có phần bực dọc, khó chịu. 
- Xin lỗi, xin lỗi anh nhé! Tôi... tôi... tôi sách... sách nhặt tôi.... A! Không... là... 
Yến Mịch loạn đến mức rối loạn ngôn ngữ, ăn nói lộn xộn khiến người nghe khó hiểu. 
- Thiệt tình! Được rồi, tôi hiểu rồi, cô đừng giải thích nữa, cô giải thích một hồi chắc tôi cũng rối luôn. 
Anh cố gắng nén sự bực tức trong lòng xuống đi về bàn để không phải quát cô. 
Chắc là anh ấy đang bực mình lắm! Mà cũng không biết lúc nãy mình đã nói gì nữa, anh nói lung tung, loạn xì ngầu hết lên! Hay là... mình ra ngoài đọc sách vậy, ở đây chỉ gây thêm rắc rối cho anh ấy, khiến anh ấy cảm thấy phiền phức mà thôi! 
Yến Mịch rón rén cố không gây ra tiếng động mà bước ra ngoài. 
Nhưng ai ngờ lại bị Dật Quân gọi lại. 
- Cô đi đâu đó? Tôi cho cô đi chưa? Ngồi ở sofa mà đọc sách đi! 
- Hả? Ồ! Cảm ơn anh nhưng không cần đâu..... 
Vừa nói không cần thì Bắc Dật Quân đã nhìn cô như sắp mất hết kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại. Không dám làm trái ý, cô chỉ đành ngồi lại phòng làm việc của anh mà đọc quyển sách này thôi. 
- Ngoan ngoãn như vậy thì tốt. 
Tuy anh cảm thấy người phụ nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934581/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.