Vào nửa đêm, Yến Mịch bất chợt tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường trong vòng tay của Bắc Dật Quân rồi.
Cô không biết là tại sao lại thế. Không phải cô đang nằm trên sofa hay sao?
Không lẽ Bắc Dật Quân bế mình lên sao? Cơ mà, rõ ràng người đuổi mình là anh ấy, thế sao anh ấy còn bế mình lên giường làm gì? Sao lại phải như vậy?
Rốt cuộc thì người đàn ông này đang dấu diếm cái suy nghĩ gì đâu đầu vậy chứ? Thần thần bí bí, kì lạ như vậy!
Yến Mịch nhìn Bắc Dật Quân trong đêm tối, một lúc sau thì lại ngủ thiếp đi.
...----------------...
Ngày hôm sau, một cuộc sống mới lại bắt đầu.
Khi tỉnh dậy thì Yến Mịch đã không nhìn thấy Bắc Dật Quân rồi, cô ngồi dậy thở dài một phen.
Bắc Dật Quân đi làm rồi sao?
Cạch!
Một người đàn ông với bộ quần áo chỉnh chu bước vào.
- Tỉnh rồi sao?
- Anh còn chưa đi làm à?
- Ừm, chút nữa. À! Sẵn tiện cô thắt giúp tôi cái cà vạt được không?
Thắt cà vạt sao? Anh không tự thắt được hay sao chứ.
- Tôi...
Cô do dự một chút rồi...
- ... được!
Yến Mịch bước xuống giường, chậm rãi tiến đến gần Dật Quân bằng đôi chân trần. Đôi tay cô với ra.
- Cô đã từng thắt cà vạt cho người đàn ông nào chưa?
Bắc Dật Quân rũ mắt nhìn Yến Mịch hỏi, lòng anh cũng có chút gì đó mong chờ câu trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934564/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.