Sau khi chơi xong, họ họ vừa vui mà cũng vừa mệt, bây giờ, họ đã ra công viên để nghỉ chân rồi.
Yến Mịch ngồi ở một dãy ghế, nhìn khung cảnh ở xung quanh.
Có cảm giác như ở đây là một bức tranh của cuộc sống vậy, có biết bao nhiêu là loại người và số phận.
Ở công viên này, không chỉ có những cặp đôi yêu nhau, bên nhau hạnh phúc mà xòn có những gia đình nhỏ.
Mẹ dắt tay con, ba cũng dắt tay con, còn đứa con thì đứng ở giữa. Trông bọn họ thật hạnh phúc, thật viên mãn. Nhìn thấy không biết kinh tế họ như thế nào, có quyền lực, dư giả tiền bạc hay không? Nhưng Yến Mịch cảm thấy họ rất hạnh phúc.
Không phải là Yến Mịch không cần tiền hay khinh thường đồng tiền, nhưng cô cảm thấy, chỉ cần hạnh phúc thôi là đủ rồi, còn có vất vả, cực khổ ra sao thì cô cũng cảm thấy vui, cũng cảm thấy trọn vẹn.
Đó là bên ranh giới hạnh phúc, còn bên một ranh giới khác thì nơi này, Yến Mịch còn nhìn thấy thấy những người bán hàng rong.
Những người vất vả, chật vật vì mưu sinh, một bà lão đi bán bánh để có được tiền, còn có một cậu nhóc tuổi còn nhỏ mà đã phải đi bán báo để phụ giúp gia đình. Nhìn họ cô muốn giúp nhưng cũng không có cách nào, vì cô không có gì ngoài lòng thương xót của mình cả.
Tuy thế... nhưng vì đồng tiền, có nhiều người lại bất chấp tất cả, chẳng chí thú làm ăn mà muốn được nhiều tiền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934535/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.