Giờ cũng đã trưa rồi nên Dật Quân và Yến Mịch đã tìm một gốc cây to, táng lá rộng trong công viên để ngồi ăn trưa.
Bọn họ trãi một tấm thảm và bày thức ăn nước uống ra, bầu không khí cứ như là đang đi dã ngoại vậy, cảm giác rất tuyệt lại còn rất lãng mạn nữa.
- Nào! Thử xem! Món này chúng ta làm chắc chắn là rất ngọt.
- Anh nói gì vậy? Đây là món mặn mà, làm sao có thể ngọt được?
Yến Mịch thắc mắc, đây là món kho mà lại có vị ngọt được sao?
- Mùi vị của tình yêu đấy! Sao lại không ngọt được?! Em mau thử xem! A~~
Bắc Dật Quân đút cho Yến Mịch một miếng thịt.
- Có ngọt không?
Nụ cười đó không có cách nào mà Yến Mịch cưỡng lại được.
- Ừm! Ngọt lắm.
Tuy là thật sự có mùi vị của tình yêu đấy, nhưng Yến Mịch lại chẳng cảm thấy ngọt tí nào, vì đây đâu phải là bánh ngọt hay gì, vậy mà Yến Mịch vẫn có cười và gật đầu với anh.
- Nào! Anh cũng ăn đi, cảm nhận cái vị ngọt của anh đi!
Một lát sau, Yến Mịch và Bắc Dật Quân đã vui vẻ ăn xong bữa trưa. No nê đến mức sắp không di chuyển được.
Cứ vậy mà Yến Mịch nằm trên đùi của Bắc Dật Quân vui vẻ cười đùa.
- Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ! Liệu... ngày mai chúng ta có còn được như vầy nữa không? Liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934534/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.