Thời gian cứ êm xuôi như vậy mà chảy, không quá gấp gáp mà cũng chẳng chậm rãi. Không biết diễn tả thế nào ngoài hai từ ngọt ngào ra. 
Đúng, đối với Yến Mịch và Dật Quân thì khoảng thời gian yêu đương này của họ là hạnh phúc và vui vẻ nhất. 
Yến Mịch được tự do gặp bạn bè và ra ngoài một cách thoải mái không ràng buộc. Nơi mà cô sống đã biến thành một tổ ấm bao dung cô chứ không còn tồn tại cái lồng vàng để nhốt cô vào bên trong nữa. Mọi thứ đã trở nên thoải mái nhất, không còn gông xiềng hay sự hành hạ tàn bạo của người đàn ông hôm nào. Cô cũng không còn cô độc nữa, bây giờ, cô đã có bạn bè để cùng nhau đi chơi, đi cà phê tám chuyện như mọi người rồi. 
Ngô Ái Tuyên rất chân thành với Yến Mịch cô, chứ không như những người bạn khác. Và cũng nhờ Ngô Ái Tuyên thường xuyên gặp Yến Mịch mà... Dương Hạo Nam cũng có cơ hội được gặp. 
Haiz! Dương Hạo Nam vẫn còn chưa bỏ cuộc nhưng lại nghe nói gần đây Yến Mịch rất hạnh phúc bên Bắc Dật Quân nên anh có hơi chán nản. Chán nản vì không có cách nào quay ngược thời gian làm cho Yến Mịch yêu mình, chán này vì anh luôn không bằng anh ta. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ích kỷ của riêng anh mà thôi, còn nếu nghĩ theo một hướng khác thì anh lại cảm thấy khá yên tâm mà chúc phúc cho họ. 
Vì chỉ khi Yến Mịch thật sự cảm thấy vui thì anh mới yên lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934512/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.