Yến Mịch ở trong phòng không ngừng lo lắng, lo lắng đến mức tay cô toát cả mồ hôi lạnh. 
Anh ấy.... sẽ tin mình không nhỉ? 
Đáng lẽ tối hôm nay Yến Mịch định nói cho Dật Quân biết rằng mình đã có thay nhưng... không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. 
Thế... cô còn có thể nói không? 
...----------------... 
Cạch! 
Cho đến khuya thì... Bắc Dật Quân mới trở về. 
- Chị ấy sao rồi? Có bị nặng không? 
Yến Mịch vội vã chạy lại hỏi xem người phụ nữ đó thế nào rồi 
- Cô ta không sao cả, cũng may là chỉ bị chấn thương nhẹ thôi! 
Vậy thì tốt rồi, như vậy thì Yến Mịch cũng đã có thể yên tâm hơn rồi. 
- Yến Mịch.... 
- Bắc Dật Quân.... 
Hai người cùng lúc lên tiếng. 
- Em nói trước đi! 
Do dự đắn đo một chút Yến Mịch mới lên tiếng. 
- Anh... có tin em không? Em... thật sự không có làm gì cả. Chị ấy... em cũng không biết sao chị ấy lại ngã nữa, có thể là có một phần do em, nhưng, em không hề cố ý! 
Cô gái ngốc này! Haiz! Vậy mà vẫn chưa nhận ra cô ta đang cố tình hại em hay sao? Kẻ địch đang muốn cướp chồng của em đi mà em vẫn cứ ngu ngơ như vậy. Là nên nói em quá đáng yêu hay là quá khờ đây? 
- Đương nhiên là anh tin em rồi, sao anh lại không tin em cơ chứ? Anh hiểu em sẽ không làm vậy. 
Bắc Dật Quân vươn tay ra ôm chặt Yến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934490/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.