Lên xe, Thịnh Xán vô cùng chột dạ. Đúng là ông có lén uống chút rượu, nhận thức được mình làm sai, ông cúi đầu chờ đợi sự trách mắng của Thịnh Hoàn Hoàn. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, vẫn không nghe thấy cô lên tiếng.
Chẳng lẽ cô không phát hiện ra?
Không thể nào, mùi rượu nồng trên người ông làm sao giấu được.
Hay Hoàn Hoàn thật sự giận ông rồi?
Thịnh Xán ý thức rõ mình làm sai, chủ động nhận lỗi với Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, ba đúng là lén uống rượu, nhưng chỉ hai ly nhỏ thôi, không hơn, ba có thể thề."
Thịnh Xán thú nhận xong, cẩn thận liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, lại phát hiện cô hoàn toàn không để ý đến ông. Thịnh Hoàn Hoàn hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt
nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Thịnh Xán lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ông là ba, nhưng đôi khi ông. cũng sợ cô con gái bảo bối này!
Tối đó về nhà, Thịnh Hoàn Hoàn mất ngủ.
Ngày hôm sau, cô tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, không hề nhắc đến chuyện tối qua, cho đến khi chủ nhân bữa tiệc tối qua đích thân gọi điện đến cảm ơn cô.
"Gô Thịnh, tối qua thật sự cảm ơn cô rất nhiều, may mà có cô nhắc nhở, chúng tôi mới có thể kịp thời đến nơi. Cô yên tâm, bác sĩ đã tiêm thuốc giải cho. ngài Lăng, ngài ấy không bị tổn thất gì."
"Tôi biết rồi." Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn rất lạnh nhạt.
Ngay khi cô định cúp điện thoại, giọng nói của người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3713130/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.