Hai bác sĩ vội vàng bước nhanh rời đi.
Lăng Tiêu nhìn vào gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, phát hiện sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, khóe mắt tóc mai dính đầy nước mắt, cô đờ đẫn nhìn về phía trước như một con rối không có linh hồn.
Nhìn xuống thì quần còn treo trên cổ chân của cô.
Giờ khắc này, tim Lăng Tiêu rất đau, hắn chôn mặt vào bên tai cô, đau đớn khàn khàn nói: “Không làm nữa, Hoàn Hoàn, chúng ta không làm, giữ đứa bé này lại đi."
Tất cả vô tâm đều triệt để tan rã khi nhìn thấy bàn dụng cụ kia.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn vẫn trống rỗng: “Phẫu thuật được một nửa lý nào lại dừng lại."
Lăng Tiêu nói: “Không làm, chúng ta sinh đứa bé này ra đi."
"Ha ha, chúng ta?" Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh hai tiếng, trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu mang đầy lạnh lùng và trào phúng: “Đây là con của tôi và Đường Nguyên Minh, dù sinh ra thì có liên quan gì đến Lăng Tiêu anh kia chứ?"
Cô đưa tay giật áo khoác trên người xuống rồi ném xuống đất, mặc quần vào ngay trước mặt Lăng Tiêu rồi kéo váy kéo lại, xuống giường mang vớ giày.
Sau đó cô nhìn về phía Lăng Tiêu hai mắt đỏ ngầu, giọng nói bình tĩnh đến máu lạnh: “Anh nói đúng, đứa nhỏ này là của tôi và Đường Nguyên Minh, đêm đó tôi uống say nên nhầm Đường Nguyên Minh là anh, đã ngủ một đêm với anh ta... Đứa bé này có vào lúc đó."
Mặc dù đã biết chuyện này, nhưng khi nghe Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3672030/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.