Hoàn bất giác nâng cao.
Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc cô một cái rồi nằm xuống giường cô: “Giúp tôi xem vết thương sau lưng."
Thịnh Hoàn Hoàn hiểu sai hơi xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng rồi cúi người vén áo sơmi của Lăng Tiêu lên, vết roi sau lưng hắn xuất hiện trước mắt cô.
Mặc dù không máu thịt be bét như đêm đó, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, vết thương đã sưng đỏ cả lên.
"Anh không đi bệnh viện sao?” "Không có thời gian." Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi không nói gì nữa.
Xem ra người đàn ông này thật không biết yêu quý thân thể của mình, chẳng lẽ hắn không biết đau sao?
Thuốc của Thịnh Tư Nguyên có công hiệu giảm nhiệt giảm sưng, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn khử trùng cho hắn thì bôi một lớp thuốc lên vết thương của hắn.
Lăng Tiêu nằm trên giường của Thịnh Hoàn Hoàn, ngửi mùi hương của cô mà thoải mái nhắm nghiền hai mắt, đã thật lâu hắn không thả lỏng như thế.
Nhìn vết roi trên lưng Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được thấp giọng hỏi một câu: “Những vết thương này là sao vậy?"
Giọng Lăng Tiêu mang theo vài phần lười biếng, lời ít mà ý nhiều: “Gia pháp.” Gia pháp...
"Phạm sai cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi tiếp.
Lăng Tiêu nhẹ như mây gió mà trả lời: “Lật lọng, huỷ hôn ước với Lâm Chỉ Vũ." Bàn tay nhỏ đặt trên lưng hắn đột nhiên cứng đờ.
Lăng Tiêu nói tiếp: “Lâm Chỉ Vũ là ân nhân của Thiên Vũ, lúc tôi đến nước M đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671832/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.