Chương trước
Chương sau
"Thịnh Hoàn Hoàn." Lăng Hoa Thanh nói: “Nhớ kỹ, cậu chỉ có một cơ hội, nếu thất bại thì cậu đừng trở về nữa."

Tiện nhân, dám dụ dỗ Tiêu Nhi hết lần này đến lần khác, ngại mạng quá dài, ông †a không ngại giúp cô!

Dù chân tướng như thế nào thì trong mắt Lăng Hoa Thanh cũng là Thịnh Hoàn Hoàn sai, là cô quyến rũ Lăng Tiêu mới làm hắn quên mất cảnh cáo của ông ta mà tiếp cận cô.

Rất nhanh, người hầu của An Lan nhận được tin nhắn của Hà Vinh, người hầu lập tức trả lời: “Tôi biết, trước khi ra tay báo với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp người đi nghĩ

cách cứu viện, anh suy nghĩ kỹ xem làm sao thoát thân."

Người hầu muốn đi tìm An Lan thương lượng việc này, lại bị vệ sĩ ngăn ở ngoài cửa: “Nhị gia ở bên trong, có việc ngày mai lại đến."

Người hầu nghe xong thì vẻ mặt rất nặng nề, lúc này Lăng Hoa Thanh nhất định sẽ trút lửa giận lên người An Lan, giày vò bà đến mức mình đầy thương tích, nhưng cô

lại không làm được gì.

"Anh ơi, anh trên trời có linh thì phù hộ chị An Lan sớm ngày thoát khỏi biển khổ đi"

Người hầu chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, vệ sĩ lại đuổi người nên cô đành vội vàng xoay người rời đi, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Lăng Tiêu mới đi ra từ Đường gia đã nhận được tin nhắn của một số lạ, trên đó viết: “Tích Nhi và Thiên Vũ gặp nguy hiểm, hi vọng Lăng Thiếu bảo vệ tốt cho họ."

Lăng Tiêu lập tức trả lời tin nhắn kia: “Anh là ai?"

Nhưng tin nhắn đó như đá ném xuống biển rộng, không có hồi đáp.

Lăng Tiêu không tiếp tục hỏi nữa mà đưa ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe, mãi đến khi về phủ lại trông thấy Lăng lão thái đi qua: “Bà nội, trễ như vậy sao bà lại tới đây?"

Lão thái thái cũng vừa tới, đang bảo người chuyển hành lý vào.

Bà làm ra vẻ nhẹ nhàng mà cười nói với Lăng Tiêu: “Bà nhớ Tích Nhi và Thiên Vũ, từ hôm nay bà nội sẽ chuyển tới ở, bất ngờ không, vui vẻ không?"

Lăng Tiêu có chút hoài nghi, dù sao lão thái thái đã lớn tuổi như vậy, chỉ nhớ cháu cũng không cần đêm hôm khuya khoắt lặn lội qua, nhưng hắn không hỏi nhiều: “Thật rất bất ngờ."

Lão thái thái trừng Lăng Tiêu một cái: “Ăn nói vụng về như vậy khó trách vợ đi theo người khác."

Lăng Tiêu nhăn mày kiếm lại, không nói thêm gì nữa.

Lăng Tích ngủ sớm, lão thái thái luôn ngủ không say, rất sớm đã tách ra ngủ với Lăng lão, lần này lại khăng khăng muốn ở chung phòng với Lăng Tích, sự khác thường này vừa vặn chứng thực suy đoán của Lăng Tiêu.

Lão thái thái nhận được tin nhắn tương tự với hắn.

Hơn nữa bà còn tin!

Có phải bà biết người gửi tin nhắn là ai, cũng biết ai muốn hại Tích Nhi và Thiên Vũ không?

Rất nhanh một bóng dáng đã xuất hiện trong đầu, trong lòng Lăng Tiêu đã có đáp án, nhưng hắn hi vọng suy đoán của mình là sai lầm!

Một lát sau, hắn gọi Bạch quản gia đến trước mặt: “Ba tôi giao phần DNA kia cho ai đi xét nghiệm?”

Lăng Tiêu hoài nghỉ có người làm giả báo cáo DNA, kết quả Lăng Hoa Thanh nhận được trái ngược với sự thật.

Nhưng Lăng Tiêu không biết dù Lăng Tích có phải là con gái của Lăng Hoa Thanh hay không thì ông ta vấn không chấp nhận được cô.

Đối với Lăng Hoa Thanh, Lăng Tích là một vết nhơ luôn nhắc nhở ông ta chuyện An Lan và Thẩm Tu Niên từng triền miên nồng cháy như thế nào!

Lần này Bạch quản gia vạn năng lại không biết: “Thiếu gia, tôi sợ cậu không thích nên không gài tai mắt ở chỗ Nhị gia."


Lăng Tiêu gật đầu: “Cẩn thận một chút, đừng để ba tôi phát hiện."

Lăng Tiêu cũng nghĩ đến chuyện này, rất có thể tin nhắn kia cố ý ly gián quan hệ giữa ba con bọn họ, nhưng việc này liên quan đến an nguy của Tích Nhi và Thiên Vũ, hắn không thể không cẩn thận.

Đúng lúc này, điện thoại của Lăng Tiêu lại reo lên.

Lăng Tiêu và Bạch quản gia nhìn nhau một cái rồi lập tức lấy điện thoại tới, trên tin nhăn chỉ có mấy chữ: Thịnh Hoàn Hoàn gặp nguy hiểm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.