Chương trước
Chương sau
Trong biệt thự lưng chừng núi.

Lăng Hoa Thanh nhìn ba phần báo cáo xét nghiệm DNA trên bàn với sắc mặt hết sức phức tạp: “Cho nên con nhỏ kia thật sự là con tôi?"

Hà Song cung kính gật đầu và nói: “Đúng thế”

Nhưng trên mặt Lăng Hoa Thanh lại không có chút vui sướng nào, ông ta đột nhiên năm ba phần báo cáo lên rồi xé nát nó, chán ghét ném nó xuống đất, nhấc chân dùng sức giãm nó dưới đế giày rồi nghiền mạnh, miệng thì nói: “Buồn nôn, buồn nôn..."

Hà Song cúi thấp đầu, im lặng như một pho tượng.

Mặc dù chứng thực thân phận của Lăng Tích, nhưng tính theo kết quả này thì năm đó khi An Lan và Thẩm Tu Niên phát sinh quan hệ, trong bụng đã có Lăng Tích.

Thẩm Tu Niên, đã nhiều năm không ai nhắc đến cái tên này!

Lăng Hoa Thanh trút giận xong thì nhìn về phía Hà Song và nói: “Bà biết nên làm thế nào rồi chứ?"

Hà Song khom người nói: “Vâng!"

Lăng Hoa Thanh mỏi mệt phất tay với bà ta: “Làm sạch sẽ một chút, đừng để bị Tiêu Nhi phát hiện."

Hà Song gật đầu: “Tôi làm việc thì xin Nhị gia yên tâm!" Hà Song không lập tức rời đi, Lăng Hoa Thanh nhíu mày: “Còn có việc gì?"

Hà Song nói: “Con trai của Diệp Chính Lan đang điều tra chuyện tối hôm qua, quan hệ giữa hắn và thiếu gia có vẻ rất tốt, tôi sợ..."

Lăng Hoa Thanh cười lạnh: “Vậy đừng để hắn sống sót biết được chân tướng, tôi không tin con trai chết rồi mà ông già hắn không trở lại."

Sở dĩ Lăng Hoa Thanh chịu nhục mười năm là vì chờ đợi ngày này, ông ta muốn để tất cả những người hại mình năm đó đều xuống địa ngục.

Ông ta còn sống chỉ vì báo thù!

Sau khi Hà Song rời đi, một người hầu bưng thuốc tiến vào phòng An Lan, người hầu này là người lần trước mật báo cho Lăng Tiêu.

"Phu nhân, Hà Song ởi rồi."

Rốt cục An Lan vẻ mặt tiều tụy cũng hơi tỉnh táo lên: “Bảo Hà Vinh cho người đi theo bà ta, nhất định phải nhìn chằm chăm bà ta, khi cần thiết thì giết."

Nếu có thể, bà không muốn người phụ nữ này sống lâu trên đời thêm một ngày, nhưng bà muốn tự ra tay để báo thù cho đứa con đã mất của mình.

An Lan ngẫm nghĩ rồi không yên lòng mà dặn dò người hầu: “Cô gửi một tin nhắn cho Tiêu Nhi, bảo nó nhất định phải bảo vệ Tích Nhi và Thiên Vũ."

Người hầu rất nghi hoặc: “Không phải Lăng Hoa Thanh đã biết Tích Nhi là con ruột của mình sao?"


Lúc này Lăng Hoa Thanh đang đứng trong phòng sách, dưới chân ông ta là một mảnh hỗn độn, cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục, ông ta đặt điện thoại bên tai rồi đè nén khát máu tàn bạo mà nói: “Tôi biết, tiếp tục theo dõi hẳn."

Lăng Hoa Thanh đã biết chuyện xảy ra trong buổi tiệc thọ đêm nay.

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Hoa Thanh lập tức nhấn một dãy số: “Hà Vinh, cậu đi giết một người giúp tôi."

Hà Vinh: “Ai?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.