Chương trước
Chương sau
May mà cô gọi điện thoại hỏi, nếu không lúc  này cũng không biết nên trả lời Lăng lão thái thái như thế nào.

Công ty, không phải Tiêu Nhi ở nhà sao?

Lăng lão thái thái không vạch trần Lăng Tiêu, chỉ hiền hòa thân thiết cười nói: “Trước khi bà tới có gọi điện thoại cho nó, bảo nó cùng đi với bà, nó nói chờ một chút, bà đoán nó đang đợi cú điện thoại này của con”

Trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn treo một nụ cười khéo léo, không đáp lại cũng không phủ nhận, chỉ nghĩ Lăng lão thái thái đang nói đùa.

Có lẽ Lăng lão thái thái chỉ có ý tốt, muốn bà ngoại và mẹ cảm thấy cô và Lăng Tiêu ân ái.

Nhưng ân ái hay không, chờ Lăng Tiêu vừa đến thì đáp án sẽ được công bố.

Lấy thái độ lạnh lẽo của Lăng Tiêu, ai tin được hắn và cô thực ân ái?

Lúc này mợ Hứa Hương Tuyết lại tiếp lời: “Đó là đương nhiên, vừa mới kết hôn, tình cảm vợ chồng son đang lúc ngọt ngào, Hoàn Hoàn của chúng ta lại xinh đẹp như thế, sao lại không thắm thiết chứ?” 

Kỳ thật mọi người đều biết rõ hôn nhân giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu không hề có cơ sở tình cảm gì đáng nói, chỉ là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thôi.

Bị Hứa Hương Tuyết tâng bốc như thế, không khí liền thay đổi.

Khó xử nhất tất nhiên là Thịnh Hoàn Hoàn và người nhà cô.

Lăng lão thái thái bình tĩnh cười nói: “Nói không sai, nhất định phải thắm thiết, bằng không bị người †a bắt mất người vợ xinh đẹp như vậy thì làm sao. bây giờ?”

Khi nói chuyện, ánh mắt Lăng lão thái thái cố ý nhìn về hướng Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh.

Trái tim Thịnh phu nhân lập tức “Lộp bộp” một tiếng.

Lăng lão thái thái nói lời này nghe như đang đùa, nhưng nghiền ngẫm lại làm người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Thì ra Lăng lão thái thái biết Đường Nguyên Minh có ý với Hoàn Hoàn.

Thịnh phu nhân như lơ đãng nhìn về hướng bọn họ, cũng may hai người này tố chất cao, phẩm hạnh tốt, bình tĩnh ngồi ở đó, sắc mặt không chút thay đổi.

Thịnh phu nhân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng may Lăng Tiêu không ở nơi này, không thể để hắn biết việc này, đương nhiên tốt nhất Hoàn Hoàn cũng không cần biết, xem ra về sau vẫn nên giữ khoảng cách với Đường gia.

Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện cái gì, cô chỉ rất cảm kích, cũng rất bội phục Lăng lão thái thái, nói mấy câu là đã hóa giải xấu hổ cho cô.

Đồng thời, cô cũng hoài nghỉ dụng ý của mợ: Hứa Hương Tuyết, bà ta thật sự không biết chuyện giữa cô và Lăng Tiêu, hay đã biết lại cố ý nói như vậy?

Nếu biết mà còn nói ra lời này, thứ nhất là EQ thật sự rất thấp, thứ hai là cố ý làm khó cô!


Lăng Tiêu nhìn một cái liền tìm ra Thịnh Hoàn Hoàn trong vô số gương mặt, thấy cô đang nhìn mình, hắn sải bước chân thon dài ra, thong dong đi đến chỗ cô trong từng tầm mắt trầm trồ.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy bên cạnh có người nói nhỏ, bảo không ngờ Lăng Tiêu đẹp trai đến vậy, còn nói cô được gả cho người đàn ông vừa đẹp trai vừa cao lại có tiền như vậy thật là có phúc.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại tập trung trên người Lăng Tiêu, cô luôn biết tướng mạo và khí chất của người đàn ông này rất xuất chúng phi phàm, lúc này hắn thật sự làm người ta luyến tiếc dời mắt đi.

Kỳ thật tướng mạo con người đẹp đến mấy. cũng hữu hạn, nhưng nếu biết cách ăn diện, đồng thời lại có khí chất và khí phách thì sẽ tăng thêm không ít điểm cho vẻ ngoài của họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.