Chương trước
Chương sau
Điện thoại vang lên vài tiếng vẫn không ai nghe, Bạch quản gia đứng bên cạnh ứa mồ hôi tay, hôm nay thiếu gia căn bản không đến công ty, trước khi ông và tiểu thiếu gia ra cửa còn thấy hắn cứ nhìn chăm chằm vào điện thoại.

Tối hôm qua điện thoại của Lăng Tiêu rơi trên mặt cỏ lầu một mà vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì.

Ông tò mò vì sao thiếu gia không đi cùng họ đến đây, vì thế liền hỏi một câu, thiếu gia nhà ông nói “Chờ một chút”, cũng không biết đang đợi cái gì.

Bạch quản gia suy đoán Lăng Tiêu đang đợi điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn.

Từ nhỏ tính cách của thiếu gia đã bình tĩnh lạnh nhạt, làm việc luôn bày mưu lập kế, ông ở bên cạnh hắn nhiều năm như thế mà chưa bao giờ thấy hắn chờ mong cái gì như vậy, lúc xử lý công việc càng chưa bao giờ canh giữ trước điện thoại như thế.

Nhưng nếu thiếu gia đang đợi điện thoại của thiếu phu nhân thì tại sao lúc này lại không bắt máy?

Đợi không được nên từ bỏ?

Hay là chờ lâu rồi tức giận? 

Khi tiếng chuông chờ cuối cùng vang lên, cuối cùng điện thoại cũng có người nghe.

Giọng Lăng Tiêu vẫn lạnh nhạt trước sau như một: “Chuyện gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng của Lăng Tiêu, nghĩ đến những tủi nhục phải chịu trong thời gian này thì trong lòng đặc biệt nặng nề, giọng nói mang theo một tia lạnh nhạt: “Tiệc đầy tháng sắp bắt đầu rồi, anh tới hay không?”

Lăng Tiêu nói: “Tôi phải xem lịch trình.”

Bạch quản gia: “...

Thiếu gia, ngài còn có thể tác quái thêm nữa không.

Hiện tại Bạch quản gia có thể khẳng định thiếu gia nhà ông đang đợi điện thoại của thiếu phu nhân, bởi vì hắn căn bản không ở công ty.

Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi thật sâu, qua một lúc lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới truyền đến: “Đêm nay không có chuyện gì quan trọng, đợi một lát sẽ qua đó.”

Tuy Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nhìn thấy Lăng Tiêu, nhưng nghe hắn sẽ đến thì trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, nếu không cô thật sự không biết nên giải thích quan hệ của họ như thế nào.

Nếu hôm nay Lăng Tiêu không tới, tiệc tối kết thúc thì mẹ và ông ngoại bà ngoại nhất định sẽ ép đến mức cô không thể không ngả bài, đến lúc đó thì không xong.

Tuy rằng Lăng Tiêu làm trái tim cô băng giá, nhưng có một điều hắn nói không sai, lúc trước là cô xin hắn cưới cô, cho nên cô không hy vọng người nhà xen vào làm mọi chuyện trở nên càng phức tạp.

Cô đã rất khó xử rồi, không muốn người nhà cũng không dám ngẩng đầu trước mặt Lăng Tiêu thậm chí toàn bộ Lăng gia giống như cô.

Hơn nữa nếu thật sự trở mặt thì Thịnh gia căn bản không phải đối thủ của Lăng Tiêu, cho nên tốt nhất chuyện này để cô và Lăng Tiêu tự giải quyết, không cần có người khác chen vào.

Thịnh phu nhân nghe Lăng Tiêu sẽ đến liền đi tiếp đón khách khứa, Thịnh Hoàn Hoàn phun ra một hơi thật dài rồi đi về hướng Lăng lão thái thái và Lăng Thiên Vũ. 

Làm xui gia, Lăng lão thái thái yêu thích Thịnh Hoàn Hoàn cũng là sự khẳng định đối với Thịnh gia, hơn nữa Lăng lão thái thái rất được Lăng Tiêu kính yêu, sự khẳng định của bà rất quan trọng đối với Thịnh Hoàn Hoàn.

Trò chuyện một hồi lại nhắc đến Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái liền hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Gọi điện thoại cho Tiêu Nhi chưa con, khi nào nó đến?”

Thịnh Hoàn Hoàn ôn hoà nói: “Anh ấy còn ở công ty, nói sẽ lập tức tới đây.”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.